"Nói ra sao? Nói muội là thái tử phi sao? Mà nãy gặp chuyện gì à?"
"Muội gặp bát hoàng tử cùng Ngô tiểu thư. Lúc đó muội chỉ muốn đào cái hố nào đó trốn đi cho rồi. Không biết ngày mai ra sao nữa."
"Muội với bát hoàng tử thân thiết như vậy thì lo gì. Muội nên lo nghĩa huynh đã nhìn ra gì. Huynh ấy tinh mắt lắm, có khi huynh ấy còn đang tận hưởng màn kịch của chúng ta không chừng."
"Vậy nếu huynh ấy biết, liệu có giận chúng ta không?"
"Giận thì thôi." Vu Diệp đáp một cách hờ hững
"Con người huynh sao có thể vô lo vô nghĩ như vậy."
"Chứ muội tính làm gì? Chạy đến Minh Bội Quán thú nhận mọi việc hay đến Quách gia tạ lỗi? Nếu coi chúng ta là bằng hữu đương nhiên sẽ hiểu cho chúng ta." Vu Diệp vừa nói vừa mở cửa tẩm điện ra, đập vào mắt cô là Triệu Minh Triết đang ngồi trong đó uống trà
"A... A Triết. Muộn rồi sao..."
"Muội cũng biết là muộn mà giờ này mới về? Dám lén đi chơi? Không sợ phụ hoàng với mẫu thân biết được sao? Hoàng huynh có thể bao che cho muội nhưng ta thì không dễ tính như vậy đâu." nghe Triệu Minh Triết nói vậy khiến cô đơ ra một lúc
Cô vừa sợ nhưng cũng không muốn thua trước tên Triệu Minh Triết này. Tự do mà cô mãi mới có được bây giờ chỉ cần một câu nói của hắn cũng có thể khiến cô như chim trong lồng. Nghĩ đến đây cô hơi thở dài mà đi vào, uống một ngụm trà cho bình tĩnh lại rồi mới nói.
"Để ta đi tạ lỗi với hoàng hậu." cô vừa xoay người đi thì liền bị Triệu Minh Triết giữ tay lại
"Muội điên à. Muốn tự mình tìm chết sao?"
"Thì đằng nào người cũng nói. Ta tự nhận, tội còn được giảm nhẹ hơn."
"Nha đầu nhà muội. Học cái thói ương bướng ở đâu không biết. Ngồi xuống." Triệu Minh Triết nói nhưng cô vẫn đứng đó "Được rồi, ta thua. Ngồi xuống đi. Ta không nói với ai đâu." nghe lời này cô mới chịu ngồi xuống
"À đúng rồi. Người với Ngô tiểu thư có phải..." cô nói một cách trêu chọc, mặt có hơi gian mãnh
"Đừng có nghĩ bậy. Ta khó khăn lắm mới mời được tiểu cô nương nhà người ta đi chơi. Ai như muội, tự chạy ra khỏi cung đi kiếm công tử nhà người ta. Không biết xấu hổ sao!"
"Xấu hổ gì. Thanh ca là bằng hữu của ta. Ta với huynh ấy đường đường chính chính, sao phải xấu hổ."
"Kể ta nghe chuyện đi. Sao muội quen được vị Quách công tử đó?"
"Chuyện dài lắm. Nói đơn giản thì Thanh ca là con nhà võ tướng. Nghe nói phụ thân huynh ấy đang trấn ải biên cương. Ta không biết huynh ấy có văn thao võ lược không nhưng huynh ấy muốn noi theo Quách tướng quân, tận trung vì nước. Tiếc là phụ thân huynh ấy muốn huynh ấy làm quan văn trong triều."
"Muội nói lại coi vị bằng hữu đó của muội tên gì?"
"Quách Nghĩa Thanh. Sao vậy?"
"...Ta nhớ rồi. Thảm nào nghe rất quen. Năm Mã Tử Sâm đậu trạng nguyên ghi danh bảng vàng, Quách Nghĩa Thanh cũng là thám hoa năm đó. Nhưng không rõ vì sao chỉ xin một chức quan nhỏ không có tiền đồ, giờ ta cũng hiểu rồi."
"Ừm. À đúng rồi! Ta thấy hoàng hậu nói tháng sau tuyển phúc tấn cho người hả?"
"Ừm. Sao thế?"
"Còn sao gì nữa? Nhắm được cô nương nhà nào thì mau tìm cách mời người ta tới. Như Ngô tiểu thư chẳng hạn."
"Cái đầu của muội suốt ngày suy nghĩ cái gì không. Nghỉ ngơi đi, ta về đây." nói xong Triệu Minh Triết liền mang vẻ mặt tức giận bỏ đi
"Cầm Nương, ta nói sai gì sao?" cô ngơ ngác hỏi nhưng Cầm Liên chỉ lắc đầu tỏ ý không hiểu
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoát cái đã đến ngày Triệu Minh Triết tuyển tú. Cô được hoàng hậu mời đến dự cho đỡ buồn chán. Gần chục tú nữ, ai cũng như hoa như ngọc lần lượt tiến vào. Thái giám tổng quản đọc giới thiệu nhưng cô không mấy để tâm. Chỉ biết rằng có Phan Nghệ Giai và Ngô Thư Nhiễm.
Đến cuối cùng Triệu Minh Triết chọn ba người là Phan Nghệ Giai, Ngô Thư Nhiễm và Hàn Tư Mỹ. Cả ba người đều được phong làm Nhụ Nhân vào tiềm để. Nếu nói Phan tiểu thư Diện Như Quan Ngọc, Ngô tiểu thư Kiều Tiểu Linh Lung thì Hàn tiểu thư lại Tiên Tư Ngọc Sắc. Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc, đến cả nữ nhân như cô cũng khó rời mắt.
"Thái tử phi, thái tử cho gọi người." Sử thái giám đến bên cạnh nói nhỏ
"Ừm, ta biết rồi." cô nói rồi đứng dậy lén rời đi
Khi cô đến thư phòng liền nghe thấy tiếng ho sặc sụa như thắt ruột thắt gan. Cô vội đi vào, Triệu Minh Bân một tay chống trên bàn, một tay bịt vào miệng mình vẫn không ngừng được cơn ho.
"Huynh sao vậy? Sao lại ho như thế?" cô vừa vuốt lưng cho Triệu Minh Bân vừa hỏi
Triệu Minh Bân không trả lời chỉ đưa bàn tay che miệng mình ra xem. Đập vào mắt cô là một vùng màu đỏ tươi trong lòng bàn tay.
"Huynh... Người đâu..." cô luống cuống nói nhưng ngay lập tức bị Triệu Minh Bân ngăn lại
"Không cần truyền thái y, bản thân ta ra sao ta hiểu rất rõ. Nay gọi muội đến đây cũng là vì chuyện này."
"Huynh muốn nói gì?"
"Lời nói của ta khi trước với muội, có lẽ đời này không thể thực hiện. Ta chỉ muốn hỏi muội một câu... Muội có từng thích ta dù chỉ một chút không?" câu nói này của Triệu Minh Bân khiến cô đơ lại, cô muốn trốn tránh nhưng không thể, cũng không biết trả lời ra sao "Không cần trả lời. Nhìn ánh mắt muội, ta hiểu rồi..." Triệu Minh Bân vừa nói xong liền gục xuống bàn
"Thái tử... Người đâu... Người đâu!"
"Thái tử phi..." Sử thái giám đi vào cũng lập tức sững người
"Còn đứng đó. Mau truyền thái y!"
"Dạ!" Sử thái giám nói rồi vội vàng chạy đi
Hoàng thượng nghe tin cũng vội vàng đến Đông Cung. Nhưng khi thái y tới bắt mạch chỉ lắc đầu mà thở dài rồi dập đầu tạ lỗi với hoàng thượng vì không còn cách cứu chữa.
"Thái tử bị bệnh tại sao không ai bẩm báo?" hoàng thượng nổi trận lôi đình
"Hoàng thượng nguôi giận... thái tử... thái tử thân thể từ nhỏ đã không tốt, người tuy vẫn luôn uống thuốc bồi bổ nhưng cơ thể của thái tử mang hàn tính cộng với việc lao lực quá độ. Thần đã cố gắng hết sức.... là thần vô năng thưa hoàng thượng." thái y vẫn quỳ rạp dưới nền gạch mà nói
"Phụ... phụ hoàng.... đừng trách họ... là tại nhi thần." Triệu Minh Bân giọng yếu ớt cố gắng nói nhưng nghe như tiếng thều thào bên tai
"Minh Bân, con không cần quá sức. Nghỉ ngơi đi." hoàng thượng vội đáp
"Nhi thần vô dụng.... không thể phân ưu cùng với phụ hoàng. Giờ...nhi thần lâm trọng bệnh, e... khó mà qua khỏi..."
"Minh Bân, ta không cho phép con nói điều không may mắn như vậy."
"Phụ hoàng..." Triệu Minh Bân tính nói gì đó nhưng rồi lại nhìn quanh phòng
Các thái y vẫn còn quỳ trên nền sàn, hoàng hậu thì đứng ngồi không yên, Vệ quý phi thì khóc như mưa từ nãy tới giờ. Cô thì chỉ đứng chết lặng mà nhìn.
"Lui ra hết đi." hoàng thượng nói, đám cung nữ cũng vội đỡ chủ tử của mình đi ra
Trong phòng giờ đây chỉ còn hoàng thượng và Triệu Minh Bân.
"Phụ hoàng... xin người phế nhi thần... lập bát hoàng tử làm thái tử."
"Ăn nói xằng bậy!"
"Phụ hoàng... nhi thần trước giờ chưa cầu xin người chuyện gì... lần này là nhi thần vô năng... xin người... phế nhi thần. Chọn người xứng đáng."
"Nhưng vì việc gì mà con phải liều mạng tới như vậy?"
"Phụ hoàng..." Triệu Minh Bân vừa nói vừa lôi ra từ trong tay áo vài tấu chương cho hoàng thượng "Là... chuyện của Minh Hiếu.... Trịnh thị và Vệ thị... lôi bè kết phái... tạo ra mâu thuẫn giữa người và Minh Hiếu... còn có... còn có chuyện thích khách năm đó... muốn hại Tịnh Kỳ... cũng là tử sĩ của..... của Vệ gia..."
Hoàng thượng đọc mấy tấu chương mà sắc mặt tối sầm lại nhưng vẫn nén cơn thịnh nộ hỏi thêm.
"Vệ quý phi là dưỡng mẫu của con, con vẫn bất chấp tính mạng mà tra rõ ngọn ngành?"
"Mẫu thân là dưỡng mẫu.... là nhi thần bất hiếu.. nhưng nhi thần.... mang họ Triệu.... nhi thần không thể... bất trung với người."
"Ừm. Con nghỉ ngơi đi." hoàng thượng cố nén lại cơn giận nói một câu rồi rời đi
...........
Phụng Thiên Điện
“Hoàng thượng cho gọi thần thiếp.” Vệ quý phi cung kính nói nhưng vẫn làm dáng vẻ thướt tha mọi ngày.
Hoàng thượng chính là vì vẻ đẹp và dáng điệu này của quý phi nên mới sủng thiếp hại thê. Nhưng suy cho cùng hoàng thượng vẫn là hoàng thượng.
“Nàng biết tội chưa?” hoàng thượng lạnh nhạt nói
“Thần thiếp… không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.” Vệ quý phi vội quỳ xuống đáp
“Nàng đã hầu hạ ta bao năm, chung chăn gối với ta bao năm. Nàng nghĩ những chuyện nàng làm ta không biết? Trịnh quý nhân năm đó tại sao ngày một yếu ớt sau khi sinh Minh Bân? Tại sao lại ra đi một cách đột ngột? Lại còn phải hiếu thuận với kẻ đã hại chết mẫu thân thân sinh của nó!”
“Hoàng thượng… hoàng thượng… thần thiếp biết lỗi rồi. Xin người… xin người…”
“Tội nghiệt của nàng đâu chỉ dừng ở đó. Sử quý nhân năm xưa khó sinh mà qua đời cũng do nàng gây ra. Nếu không phải Minh Triết mạng lớn liệu nó có thể còn sống tới giờ không? Nàng ghen ghét, đố kỵ với các phi tần cũng bỏ đi. Nhưng hài tử của ta, nàng cũng không tha. Tại sao lại phải giết tứ công chúa và ngũ công chúa? Chúng gây tội gì với nàng? Đứa mới có hơn một tháng tuổi, đứa thì mới sinh, chúng uy hiếp được nàng và Ngữ Yên sao!”
“Đúng! Chúng không làm gì thiếp. Nhưng thiếp hận! Hoàng thượng, người ngày ngày nói người yêu thiếp. Nhưng hoàng hậu là cô ta! Người ngày nào cũng nói chỉ muốn ở bên thần thiếp nhưng lại để cho từng người từng người trong hậu cung này sinh con cho người, được ở bên người.”
“XẰNG BẬY! Trẫm là hoàng thượng! Là Triệu Đế!”
“Nhưng với thiếp, người là lang quân! Thần thiếp độc ác ra sao cũng chỉ vì người. Thiếp đã nhẫn nhịn làm tỷ muội với bọn họ nhưng thiếp không thể. Thiếp chỉ muốn tất cả bọn họ chết hết đi. Hoàng thượng sẽ chỉ nhớ tới một mình thiếp, yêu một mình thiếp.”
“Vậy còn chuyện của thái tử phi?”
“Con nha đầu Tịnh Kỳ đó, lũ người Mông Cổ của nó đã cướp hài nhi của thần thiếp và hoàng thượng. Mỗi khi nhìn thấy nó, thiếp lại nhớ tới Minh Hào. Đêm nào thiếp cũng thấy Minh Hào về khóc lóc. Sao thiếp có thể dương mắt nhìn nó vui vẻ sống qua ngày! Thiếp không can tâm! Cho dù nó không chết, thiếp cũng không cho phép nó vui vẻ, hạnh phúc như vậy!”
“Nàng… ngu muội! Chuyện tiền triều và hậu cung liên kết chặt chẽ, đâu phải nàng không hiểu. Hoàng hậu là do tiên đế ban hôn cho ta. Còn nàng là người mà ta bất chấp cả tiền đồ để có được. Vậy mà nàng chấp mê bất ngộ.”
“Hoàng thượng… người…”
“Người đâu.”
“Có nô tài.” một công công vội cung kính bước vào
“Vệ quý phi ngang tàn, độc ác, chấp mê bất ngộ, phạm vào đại tội. Nhưng có công sinh thành tiên thái tử và công dưỡng dục thái tử. Cấm túc tại Dực Khôn Cung. Không có lệnh của trẫm không được ra ngoài.”
“Hoàng thượng… hoàng thượng… người không thể đối với thần thiếp như vậy! Người không thể đối với thần thiếp như vậy hoàng thượng. Thần thiếp cũng chỉ vì người mà hoàng thượng. Hoàng thượng…” Vệ quý phi vừa khóc lóc vừa kêu gào trong khi bị mấy thái giám đưa đi
Lúc đã không còn ai, hoàng thượng mới rũ bỏ được dáng vẻ uy nghiêm mà ngồi xuống long vị một cách bất lực. Cho dù là hoàng đế cũng có cái khó của hoàng đế, nếu là Hôn Quân hay Bạo Quân thì lại khác. Nhưng ai cũng muốn trở thành Minh Quân, lưu danh sử sách, được người đời ca tụng. Cho dù có chuyện mình muốn làm cũng khó mà làm được.