Tại vùng thảo nguyên thơ mộng và xinh đẹp giờ đây, đâu đâu cũng thấy mùi máu tanh.
Triệu Quốc và Mông Cổ giao tranh. Triệu Quốc muốn Mông Cổ quy phục nhưng năm lần bảy lượt đều bất thành. Ở nơi thảo nguyên này là lãnh địa của 49 tộc Mông Cổ, càng đánh càng hăng, chưa lần nào bại trận. Thái tử đương triều, Triệu Minh Hào nhận thánh chỉ mà xông pha nơi chiến trường nhưng đổi lại là sự thất bại của Triệu Quốc và mạng của Thái tử.
Hoàng đế Triệu Quốc thấy không thể thắng cũng không có cách nào trấn áp được các tộc Mông Cổ nên quyết định ngừng giao tranh. Để đổi lại giang sơn thái bình đồng nghĩa với cuộc liên hôn chính trị. Con gái đầu lòng của tộc trưởng của 49 tộc Mông Cổ được phong làm thái tử phi và hoàng hậu đương triều trong tương lai.
Chính là cô, Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Đức Nhĩ Bí thuộc Khoa Nhĩ Thấm bộ.
Năm cô lên mười hai tuổi, mẫu thân hạ sinh tiểu đệ đệ bụ bẫm cũng là lúc cô phải xuống khỏi yên ngựa, rời khỏi thảo nguyên để đến Triệu Quốc.
Ngay khi cô vào cung diện kiến hoàng đế Triệu Quốc, lão ta đã ban cho cô một cái tên mới. Là Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Tịnh Kỳ. Từ Đức Nhĩ Bí, một cành hoa rung rinh trước gió, giờ đây lại là Tịnh Kỳ ý ám chỉ muốn cô an phận thủ thường, an tĩnh hiểu chuyện.
Cô được đưa cho hoàng hậu nuôi dưỡng, phải học hàng trăm quy củ, lễ nghi chỉ vì cái danh thái tử phi.
"Bái kiến Thái Hậu, bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu." cô quỳ xuống đất, mắt dán chặt vào nền đá lạnh.
"Mau, đứng lên đi con." thái hậu nói, nghe vậy cô mới đứng lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào những viên gạch tối màu lạnh băng.
"Cũng ba năm rồi đúng không. Tịnh Kỳ đúng là thay đổi quá nhiều, đã ra dáng thái tử phi rồi. Ta suýt thì không nhận ra con nhóc ngày nào tò mò, chạy loạn ở đây. Cũng là nhờ công lao của hoàng hậu một lòng dạy bảo." hoàng thượng vừa cười vừa nói
"Đều là chuyện thần thiếp nên làm. Tịnh Kỳ vốn thông minh, lanh lợi cũng không khiến thần thiếp nhọc lòng."
"Ừm. Minh Triết đâu? Sao ta không thấy cháu trai ta đâu rồi." thái hậu nói
"Minh Triết nói hôm nay đi luyện kiếm với các hoàng tử, các công chúa cũng đang ở đó thưa mẫu hậu."
"Ây da, thằng bé còn nhỏ luyện nhiều làm gì. Sương Nhi, mau đi gọi mấy đứa trẻ về đây." thái hậu nhìn sang cô cung nữ bên cạnh nói
"Dạ." nói rồi cô cung nữ kia vội đi ngay
"Tịnh Kỳ, lại đây." nghe thái hậu nói vậy cô cũng bẽn lẽn đi lại "Ăn thử đi. Bánh quế hoa Kỳ Tử do chính tay hoàng tổ mẫu làm đó." thái hậu nói rồi đưa cho cô đĩa bánh nhưng cô không vội nhận lấy mà nhìn sắc mặt hoàng hậu. Bà ta gật đầu ra hiệu cô mới nhận lấy ăn thử "Thế nào? Ngon không?"
"Dạ ngon."
"Sau này hoàng tổ mẫu lại làm cho con ăn tiếp được không nào?"
"Thái hậu dạy Tịnh Kỳ đi. Tịnh Kỳ làm cho người." cô đáp khiến cả ba người này cùng bật cười
"Hai con xem, đứa trẻ này ngoan không."
"Thái hậu, các hoàng tử và công chúa đến rồi ạ." Sương Nhi đi vào nói
"Mau, bảo chúng vào đây." thái hậu vừa dứt câu
Nhị hoàng tử Triệu Minh Bân, lục hoàng tử Triệu Minh Hiếu và bát hoàng tử Triệu Minh Triết đi vào. Theo sau là tam công chúa Triệu Ngữ Yên và thất công chúa Triệu Thanh Hạm.
"Bái kiến hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, hoàng ngạch nương."
"Được được. Mau đứng ngồi đi." thái hậu nói rồi nhìn quanh các cháu một lượt, cô cũng đưa mắt nhìn theo.
Triệu Minh Bân, nhị hoàng tử, thái tử hiện tại, con của Trịnh quý nhân chuyên văn trương sách lược nhưng sức khoẻ không tốt. Cũng là người hiền lành, ôn nhu nhất trong các huynh đệ. Do Trịnh quý nhân qua đời sớm nên hiện nay đang được Vệ quý phi nuôi dưỡng.
Triệu Minh Hiếu, lục hoàng tử, con trai của cung nữ được thái hậu nuôi dưỡng bên cạnh. Văn thao võ lược nhưng luôn trầm tính ít nói. Và có lẽ không được hoàng thượng yêu thương cho lắm.
Triệu Minh Triết, bát hoàng tử, con trai của Sử quý nhân được nuôi dưỡng bên hoàng hậu do Sử quý nhân đã mất sau khi sinh. May mắn là bát hoàng tử còn giữ được lại cái mạng nhỏ kia. Huynh ấy cũng là người thân thiết nhất với cô trong cung kể từ khi cô đến đây.
Triệu Ngữ Yên tam công chúa, con gái của Vệ Quý Phi, đối thủ của hoàng hậu luôn gây khó dễ với cô do nghĩ cô đã gây ra cái chết của vị Thái tử quá cố.
Triệu Thanh Hạm ngũ công chúa, con của hoàng hậu. Hoàng hậu không có con trai nên mới nuôi dạy Minh Triết nhưng con nuôi không bằng con ruột. Hoàng hậu trước đó cũng có hai vị công chúa là tứ công chúa Băng Thanh và ngũ công chúa Ngọc Khiết nhưng đều qua đời khi còn rất nhỏ.
"Hôm nay Tây Vực có đưa đến một số cống phẩm, các con xem rồi chọn đi." thái hậu nói rồi có ba bốn tiểu thái giám khiêng từng hộp lớn bé để ra giữa điện.
"Đa tạ hoàng tổ mẫu / Đa tạ thái hậu." mấy đứa trẻ đám cô nói rồi đi lại xem các món bảo bối kia. Cô luôn để cho mọi người chọn xong trước rồi mới chọn tại Ngữ Yên luôn nhắm vào những món đồ cô thích mà tranh giành. Cô ta được sự sủng ái của hoàng thượng và sinh mẫu nên gần như là kim chi ngọc diệp của hoàng cung này.
Một lúc sau, hoàng thượng rời đi còn hoàng hậu cũng về cung của mình. Nghe nói sắp đến sinh thần của thái hậu nên cũng bận rộn hơn.
"Tịnh Kỳ, sao muội không chọn đi." Triệu Minh Bân thấy cô đứng một góc quan sát mấy món đồ kia mà không chọn thì hỏi
"Muội...."
"Tịnh Kỳ, con có phải không thích món nào trong đó không?" thái hậu cũng nhìn thấy dáng vẻ của cô nên nói thêm
"Dạ, Tịnh Kỳ chỉ muốn đĩa bánh hoa quế kia..." cô chưa nói xong liền có tiếng cười chế nhạo
"Muội muội, đừng ngốc như vậy. Ở đây có bao nhiêu thứ hay ho sao trong đầu muội lại chỉ toàn đồ ăn thôi vậy." Triệu Ngữ Yên nói một cách mỉa mai
"Không sao. Để ta kêu Sương Nhi đi làm thêm cho con." thái hậu nói rồi đứa đĩa bánh ra trước mặt cô, thấy vậy cô cũng vui vẻ mà đi tới nhận lấy.
"Tạ thái hậu."
"Hoàng tổ mẫu, người đừng chiều muội ấy. Cái bụng muội ấy sắp căng tròn như trái bóng này rồi này!" Triệu Minh Triết vừa nói vừa giơ trái bóng tre lên trêu chọc cô khiến mọi người ở đó đều bật cười
"Cho dù bụng muội ấy có căng tròn như quả bóng đó thật vẫn đẹp hơn huynh vạn lần!" Triệu Thanh Hạm đáp lại rồi đi qua ngồi cạnh cô.
"Tổ mẫu, hai muội ấy bắt nạt con." Triệu Minh Triết giả bộ mếu máo mà nói
"Đúng là vừa đánh trống vừa la làng." Triệu Minh Hiếu lúc này cũng không nhìn nổi dáng vẻ Minh Triết mà nói.
"Lục ca, huynh có phải ca ca ruột của đệ không đó."
"Thanh Thanh theo phe ai bọn huynh theo phe người đó." Triệu Minh Hiếu đáp khiến cô đang ăn miếng bánh quế hoa to cũng suýt nữa nghẹn chết
"Ăn từ từ thôi, không ai tranh với muội đâu." Triệu Minh Bân vừa nói vừa đưa cô tách trà khiến cô vội nhận lấy mà uống một ngụm lớn.
"Ây da, tu hú thì muôn đời là tu hú. Đừng nghĩ mình được phượng hoàng ấp ra thì có thể thành phượng hoàng. Hoàng tổ mẫu, Ngữ Yên không khoẻ xin phép về cung trước." Ngữ Yên nói, thái hậu chỉ gật đầu cái nhẹ mà không trả lời. Thấy vậy cô ta cũng rời đi luôn.
"Tổ mẫu, bọn con cũng xin cáo lui." Triệu Minh Bân nói
"Ừm. Con đó Bân Nhi, phải giữ sức khoẻ còn giúp đỡ phụ hoàng con."
"Dạ, con đã nhớ rồi hoàng tổ mẫu." nghe Minh Bân nói vậy mấy người bọn cô cũng ai về cung người đó.
Do cô đã mang danh thái tử phi nên đã luôn ở Đông Cung. Bình thường sẽ đến cung hoàng hậu học văn thơ, lễ nghi và những thú vui của nữ nhân chốn cung cấm này như vẽ tranh, đàn múa, cắm hoa hay mấy cái như vậy. Tuy cô quy phục theo những lễ nghi này nhưng luôn mong một ngày nào đó có thể lại trở về chốn thảo nguyên. Cô thật sự rất nhớ sự tự do ngày đó...
"Thái tử phi, người lại nhớ nhà sao?" Cầm Liên hỏi khi thấy ánh mắt cô nhìn xa xăm ra ngoài.
Đó là nhũ mẫu của cô. Ngoài Cầm Liên còn có Vu Diệp lớn lên cùng cô, giống như huynh trưởng của cô cũng là con trai của Cầm Liên. Hiện Vu Diệp đang là thị vệ của riêng cô, chuyện đó ban đầu hoàng thượng không đồng ý nhưng nhờ một bức thư của cha cô cùng lời khuyên của thái hậu nên chuyện này mới êm đẹp. Vu Diệp rất giỏi kiếm pháp hay tài cưỡi ngựa, bắn cung của cô đều là do huynh ấy dạy. Huynh ấy chỉ không dạy cô khinh thân do đã hứa với cha cô. Một phần do sợ cô sẽ chạy mất.
"Sinh ra là ngựa hoang nhưng lại bị bắt nhốt và chịu thuần phục. Liệu nó có thật sự khuất phục không Cầm Liên."
"Thái tử phi."
"Nghĩa huynh đâu?" cô vừa dứt câu thì Vu Diệp liền đi vào
"Muội tìm ta?"
"Huynh đưa muội ra khỏi cung được không?"
"Thái tử phi! Người không thể..."
"Bị nhốt ở trong cái lồng này gần ba năm rồi. Nếu không phải mấy tháng vừa rồi thái hậu thấy ta bị gò ép quá nói đỡ cho ta. Chứ người nghĩ sao hoàng hậu chịu giải tán đám cung nữ giám sát ta như vậy. Ta cũng chỉ muốn ra ngoài ngắm đường phố nhộn nhịp kia chút thôi.... đi chơi chút thôi mà Cầm Liên."
"....Người phải về trước giờ Tý đó."
"Được rồi, nhớ rồi mà Cầm Liên."
"Vậy giữa giờ Hợi, ta tới đón muội." Vu Diệp nói rồi rời đi
"Thái tử phi..."
"Cầm Liên, người biết là ta không muốn gọi như vậy mà. Lúc nào có riêng chúng ta cứ gọi ta như trước là được."
"Như vậy.... không hợp quy tắc."
"Bỏ đi. Mau lấy bánh quế hoa cho ta." cô nói, Cầm Liên liền lấy giỏ bánh lại cho cô.
"Thái tử phi, sao nay người chỉ lấy mỗi đĩa bánh này mà không chọn cống phẩm?"
"Sao phải lấy mấy thứ đó? Những thứ đó cũng đâu ăn được hơn nữa ta thật sự thích bánh hoa quế này. Cầm Liên, người cũng mau nếm thử xem."
"Thái tử phi, nô tỳ không dám..."
"Người không ăn? Người không ăn ta mới giận đó! Nhanh lên, há miệng ra đi, tay ta mỏi lắm rồi." cô nói vậy Cầm Liên mới đỡ lấy miếng bánh trong tay cô "Ngon phải không?" cô hỏi Cầm Liên cũng chỉ gật đầu cười "Trước kia ta chỉ nghĩ ăn được động vật hay các cây thuốc, không ngờ còn ăn được cả hoa!"
"Hoa không chỉ làm được bánh, còn dùng để pha trà, ủ rượu. Đều được cả."
"Rượu? Ủ được thật sao?"
"Nếu người muốn, nô tỳ sẽ hỏi cách làm. Đợi mùa thu năm sau là có thể làm."
"Giờ còn chưa sang đông nữa." cô chán ngán nhìn ra ngoài cửa