Cô vẫn dùng thiện như mọi ngày, nhưng ăn vẫn không ngon miệng. Cô gầy đi rõ rệt nhưng nếu để nói thì thể chất của cô đâu có yếu ớt đến vậy. Khi cô đang cố ăn thêm vài miếng bánh gạo thì cảm nhận có cái gì đó trong miệng, giống như mẩu giấy.
"Nương nương, người sao vậy?" Cầm Liên vội hỏi khi thấy sắc mặt của cô.
Cô cố lấy trong miệng dị vật đó ra. Là một mẩu giấy rất nhỏ.
"Cầm Nương, nước." cô nói, Cầm Liên vội đem thau nước cho cô, rửa sạch mẩu giấy đó cô mới mở ra một cách cẩn thận
Trên đó viết hai dòng chữ bé xíu 'Thuốc thụ thai là thuốc tránh thai. Thuốc an thai là thuốc phá thai.' Cô đọc dòng này cũng khó dấu nổi sự ngạc nhiên cùng sợ hãi trên mặt vội nói.
"Tất cả ra ngoài, Cầm Nương ở lại." cô nói xong, Hân Nhi và Cảnh Luân liền ra ngoài
"Nương nương, sao vậy?"
"Người xem xem." cô nói rồi đưa cho Cầm Liên xem
"Nương nương, không lẽ có kẻ muốn khiến người lo lắng bất an? Hay muốn chia cắt người với hoàng thượng?"
"Ta không biết... Bã thuốc an thai từ trước tới giờ ta dùng, người còn giữ không?"
"Nô tỳ vẫn luôn cẩn thận giữ lại vì sợ hoàng thượng sẽ kiểm tra."
"Đưa cho Vu Diệp lén đem ra ngoài cung kiểm tra. Từ giờ những đồ ta dùng cũng phải hết sức cẩn trọng."
"Dạ... nhưng nương nương... thuốc thụ thai và thuốc thụ thai của người trước giờ đều là do chính hoàng thượng ban cho..."
"Phải... Vậy thì phải làm sao?"
"Để nô tỳ đi mời Tạ thái y đến."
"Khoan đã. Nếu là thánh ý thì bọn họ cũng không dám làm trái. Người nghĩ Tạ thái y có dám nói thật không?"
"Trong thái y viện cũng chỉ có Tạ thái y là nô tỳ thấy có hy vọng. Nếu hắn còn không nói thật e là..."
"Được rồi, người đi giao việc cho Vu Diệp trước rồi đến thái y viện."
"Dạ."
Cầm Liên lập tức rời đi, lúc này trong chính điện chỉ có một mình cô. Trước giờ cô vẫn luôn thấy mình thật may mắn khi không bị cuốn vào vòng xoay tranh đấu hậu cung. Lại có thể gả được cho lang quân như ý nhưng sao giờ đây mọi thứ chỉ như một giấc mộng hão huyền. Như thể mọi việc chưa từng tốt đẹp đến vậy, chỉ là cô quá ngu ngốc bị hết người này đến kẻ khác lừa gạt.
"Tạ thái y, có gì ngươi cứ nói thật. Long thai thế nào?"
"Long thai khoẻ mạnh thưa nương nương. Nhưng cơ thể của người quá yếu. Thần sẽ kê thêm vài thang thuốc cho người, giúp người ăn ngon miệng hơn."
"Long thai thật sự khoẻ mạnh sao?" cô hỏi lại
"....Hoàng hậu nương nương đã ăn món bánh gạo hôm nay rồi sao?" cô nghe Tạ Quân nói vậy thì nhận ra gì đó nên hỏi nhỏ
"Tờ giấy đó là ngươi?" cô hỏi nhưng Tạ Quân chỉ gật đầu "Nhưng tại sao? Là ai?"
"Nương nương chắc cũng đoán ra là ai rồi. Thuốc thụ thai của người trước giờ đúng là phương thức tốt nhưng có một lượng xạ hương mạnh được dùng trong đó. Tuy thân thể người luôn tốt nhưng ngày hai bữa dùng thuốc thụ thai kèm xạ hương như vậy. Nghe thì tốt nhưng thêm xạ hương lại gần như thành kịch độc với cơ thể của người. Đây cũng là lí do tại sao người uống nhiều như vậy nhưng không thể mang thai và giải thích cho việc sức khoẻ người ngày một yếu đi."
"Nhưng vế sau ngươi nói hoàn toàn không có căn cứ."
"Nương nương, thần luôn phụ trách thuốc an thai cho người. Tuy là thánh ý nhưng thần cũng là một người hành y, thần không thể làm việc trái với lương tâm. Nếu long thai của người vẫn còn... có lẽ sớm thôi.... Đến lúc đó, thần cũng đã lực bất tòng tâm." nghe Tạ Quân nói vậy cô như câm lặng không biết nên nói gì thêm
"Nương nương, Tạ thái y lâu nay luôn muốn xuất cung." Cầm Liên nói
"Xuất cung?"
"Thần dù sao cũng là đại phu của kinh thành. Thần cũng chỉ mong muốn có thể chữa bệnh cho muôn dân."
"....Được. Bổn cung cho phép ngươi, xuất cung một tháng. Nhưng khi người của bổn cung đến tìm ngươi. Ngươi phải lập tức vào cung. Nếu làm tốt, bổn cung sẽ giúp ngươi cả đời này không cần vào cung lần nữa."
"Thần tạ hoàng hậu nương nương toại nguyện."
"Về chuẩn bị đi."
"Thần xin cáo lui." Tạ Quân vừa nói vừa đi ra
"Nương nương, người biết một khi để Tạ thái y xuất cung thì an toàn của người sẽ không còn..."
"Ta biết. Ta hiểu rõ mà Cầm Nương. Nhưng ta chính là muốn coi thử, hoàng thượng có muốn bỏ long thai trong bụng ta hay không. Liệu người có vô tình đến vậy không Cầm Nương?"
"Nương nương..."
.........
"Đại ca, huynh soạn đồ đi đâu vậy?" Cảnh Luân hỏi khi thấy Tạ Quân đang soạn đồ
"Đệ chuẩn bị đi. Chỉ vài ngày tới thôi, Khôn Ninh Cung sẽ không yên bình như vậy nữa đâu."
"Nhanh vậy sao? Chẳng phải phía Nguyệt Giang còn chưa có tin gì sao?"
"Đó là hoàng thượng chưa quyết thôi. Ta phải tận dụng thời gian bây giờ xuất cung, may ra sau này còn có thể chăm sóc cho Tiểu Mẫn. Nếu để muội ấy uất hận đến độ tự tử như kiếp trước thì không còn cách cứu vãn đâu."
"Được rồi. Đệ nhớ rồi."
...........
Một tuần sau khi Tạ thái y xuất cung. Cô làm gì, ăn gì cũng cẩn thận. Mỗi giây, mỗi phút đều sợ hãi đến kết quả đó. Tối đó, Triệu Minh Triết lại đến Khôn Ninh Cung dùng thiện như một thói quen.
"Nay đã là Tết Nguyên Tiêu rồi sao? Sao lại có chè thang viên?" Triệu Minh Triết hỏi
"Hoàng thượng, người bận rộn triều chính có lẽ đã quên rồi. Nay chính là Tết Nguyên Tiêu."
"Cũng may còn có nàng không trẫm cũng quên mất. Cổ nhân có nói Tết Nguyên Tiêu nhất định phải ăn chè thang viên, một đỏ một trắng mới có thể thêm một tuổi mới an khang."
"Dạ." cô chỉ đáp nhẹ lại
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tề thái y đưa thuốc an thai đến." Hân Nhi bưng bát thuốc trên tay mà bẩm báo
"Nàng đó, phải uống thuốc đầy đủ, bồi bổ thân thể mới có thể sinh cho trẫm một đích tử bụ bẫm kháu khỉnh."
"Dạ." cô đáp lại nhẹ rồi cầm lấy bát thuốc nhưng một mùi khó chịu xộc lên khiến cô lập tức phải bỏ bát thuốc xuống
"Khó uống lắm sao?"
"Không hiểu vì sao thuốc mà Tề thái y kê vừa đắng vừa khó uống hơn của Tạ thái y nhiều."
"Thuốc đắng dã tật mà. Nào đưa trẫm. Trẫm đút cho nàng." Triệu Minh Triết nói rồi cầm lấy bát thuốc bón cho cô từng thìa thuốc
Thuốc dù có đắng cũng không bằng những gì cô đã nghe được ngày hôm đó. Cô không thể tin vị phu quân bên cạnh mình đây lại đối xử như vậy với mình. Cứ vậy, nước mặt cô vô thức rơi xuống.
"Nàng sao vậy?"
"Không sao. Chỉ là thuốc đắng quá thôi." cô nói rồi vội cầm lấy bát thuốc uống cạn một hơi
"Vậy nàng nghỉ ngơi đi. Trẫm về Dưỡng Tâm Điện, mai sẽ lại qua với nàng." Triệu Minh Triết nói
"Cung tiễn hoàng thượng."
"Nương nương, người ăn thêm chút gì không?" Cầm Liên vừa đỡ cô lên vừa nói
"Dọn đi. Ta không có khẩu vị."
Đêm đó cô do lâu ngày ăn uống không tốt, cơ thể lại mệt mỏi nên cứ vậy mà thiếp đi. Trong tiềm thức cô cảm nhận được cơn đau thắt người từ bụng truyền lên. Người cô nóng bừng, không ngừng chảy mồ hôi, phía dưới người cô cũng ướt đẫm một mảng. Cô đau đến mức không phát ra thành tiếng, chỉ biết cố gắng phát ra những tiếng ư ử trong khi hai tay thì quơ vào không trung. Chỉ mong ai đó có thể nhìn thấy mà cứu lấy cô khỏi cơn tra tấn này.
"Nương nương. Nương nương! Người sao vậy?" Cầm Liên suốt ruột hỏi, đồng thời vén chăn lên thì thấy một mảng máu đỏ thẫm đã thấm đẫm cả y phục lẫn ga giường "Hân Nhi! Gọi thái y. Cả bà mụ nữa! Cảnh Luân, mau đi mời hoàng thượng đến! Vu Diệp!" Cầm Liên nhanh chóng nói lớn khiến Khôn Ninh cung vốn đã chìm trong tĩnh lặng giờ đây bắt đầu bận rộn chạy đi chạy lại
"Có chuyện gì vậy? Muội ấy..." Vu Diệp lần đầu nhìn thấy nữ nhân sinh con, có chút không phản ứng kịp
"Lâu nay là Tạ thái y chăm sóc nương nương, mau đưa ngài ấy nhập cung." Cầm Liên nói nhưng Vu Diệp vẫn đơ tại đó khi thấy mặt cô đau đến mức tím tái "Còn đứng đó! Mau đi!" Cầm Liên nói xong Vu Diệp mới vội vàng rời đi
"Không ổn rồi..." Tề thái y lắc đầu mà thở dài
"Nương nương sao rồi?"
"Nương nương cơ thể vốn suy nhược, giờ xuất huyết quá nhiều. E khó mà giữ được long thai. Giờ chỉ có thể dùng thuốc lấy long thai ra. Chỉ là..."
"Nói nhanh!"
"Chỉ là long thai đã thành hình, hoàng hậu nương nương e là sẽ vất vả một phen rồi."
"Không có cách nào khác sao?"
"Giờ giữ được mạng của nương nương cũng đã là ngàn cân treo sợi tóc..."
"Vậy sao ông còn không mau cứu người!" Cầm Liên tức giận mà quát
Ngay sau khi cô được cho uống thuốc thúc sản, cơn đau càng kinh khủng hơn. Khiến cô vừa khóc vừa kêu gào, hài nhi trong bụng cô bị bắt ép chui ra ngoài. Không biết qua bao lâu nhưng cô cảm giác thời gian đó như đã trôi qua cả năm trời. Ngay khi đứa bé được lấy ra, cơn đau cũng dịu đi. Cô cũng lập tức không còn biết gì.
"Nương nương? Nương nương! Sao nương nương lại ngất rồi? Còn máu tại sao vẫn chảy không ngừng?" Cầm Liên chất vấn
"Ta... ta không biết... đáng lẽ phải ngừng rồi..."
"Đáng lẽ? Ông là thái y mà làm việc kiểu này sao?"
"Lâu nay không phải ta chăm sóc hoàng hậu nương nương, thể chất của người ta thật sự không rõ."
"VÔ DỤNG!"
"Cầm Liên cô cô, Tạ thái y đến rồi." Hân Nhi vừa nói vừa vội đi vào
"Thần linh phù hộ, cuối cùng ngài cũng đến." Cầm Liên không kìm được mà nói
"Được rồi. Nói việc chính đi. Hoàng hậu sao rồi?" Tạ Quân vừa hỏi vừa vội bắt mạch cho cô
"Dùng thuốc thúc sản, đã lấy long thai ra rồi. Nhưng nương nương ngất rồi, máu cũng chảy không ngừng." Cầm Liên đáp
"Hoàng hậu sao có thể dùng thuốc thúc sản? Muốn lấy mạng người à!" Tạ Quân nói rồi lấy ra vài kim châm, đâm vào tay cô. Sau một hồi, Tạ Quân mới thở phào nhẹ nhõm, rút kim ra "Hoàng hậu nương nương không sao rồi, chỉ là mất máu quá nhiều, khí huyết bị tổn hại. Thời gian tới, tốt nhất là đừng để người vui buồn quá độ. Nếu không đừng nói là mang thai, đến mạng còn khó giữ. Nhưng tại sao đang yên đang lành, hoàng hậu lại bị xuất huyết?"
"Nương nương vẫn ăn không ngon ngủ không yên, nay cũng vậy." Hân Nhi đáp nhưng lúc này Cầm Nương như đoán ra gì đó vội nói
"Hân Nhi, mau đi xuống bếp lấy tất cả đồ ăn và bã thuốc hôm nay nương nương dùng lên đây cho Tạ thái y xem qua một lượt." Cầm Liên nói xong, Hân Nhi cũng vội vàng làm theo
Sau khi xem xét một hồi thì xác định trong chè thang viên có chứa một lượng lớn xạ hương nên mới gây ra việc khiến cô mất đi long thai. Triệu Minh Triết hay tin liền đánh chết đám ngự trù và đuổi hết đám thái y ra khỏi cung chỉ trừ Tạ Quân.
Hơn một ngày sau cô mới mê man tỉnh lại. Cơ thể báo hiệu cho cô rất rõ rằng cô đã mất đi nhi tử của mình. Nhưng cô vẫn không dám tin vào sự thật ấy, cô vẫn mong đó chỉ là một cơn ác mộng...
"Cầm Nương... Cầm Nương..."
"Nương nương, người tỉnh rồi. Để nô tỳ đi gọi thái y." Cầm Liên tính đứng đậy thì ngay lập tức bị cô kéo tay lại
"Nói cho ta biết... hài tử của ta..."
"Nương nương... xin người nén đau thương." nghe câu này của Cầm Liên, nước mắt cô vốn đã đang trực chờ rơi xuống giờ đây lập tức đua nhau mà trào ra
Cô bật khóc nức nở trên giường, không thể khống chế bản thân mình. Tiếng khóc đau thắt ruột gan cứ vậy mà vang vọng cả Khôn Ninh Cung.
"Nương nương. Nương nương, người đừng như vậy mà nương nương."
"Nói ta biết... tại sao?"
"Là... là do... chè thang viên..."
"NÓI DỐI! Ta còn không ăn lấy một miếng! Sao có thể!"
"......Nương nương."
"Cầm Nương, người nói thật cho ta biết... Có phải... có phải là hoàng thượng không?" cô hỏi nhưng Cầm Liên không đáp mà chỉ im lặng nhìn cô
Nhìn biểu hiện này của Cầm Nương, cô hiểu rồi. Cô không muốn tin cũng phải tin. Người ngày ngày nói yêu cô, thương cô, muốn cô sinh cho hắn một đích tử thì lại tước đi quyền làm mẫu thân của cô, giết đi nhi tử của cô. Lúc này cô chỉ biết khóc. Khóc vì bản thân cô ngu ngốc, đến tận giây phút cuối cùng vẫn hy vọng hão huyền. Khóc vì bản thân đã yêu lầm người, tin lầm người. Khóc vì cô biết những việc hắn làm nhưng vẫn không thể ngừng yêu hắn. Yêu hận đan xen, cảm xúc cô cũng thất thường mà lịm đi.
Cho đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, Triệu Minh Triết đã ngồi bên giường cô, nắm lấy tay cô.
"Tịnh Kỳ, nàng tỉnh rồi. Nàng đừng quá đau buồn, chúng ta rồi sẽ lại có hài tử thôi."
"Có thể sao?" cô hỏi một cách thê lương
"Nhất định có. Mà cho dù không có thì những hoàng tử của các phi tần cũng đều là nhi tử của nàng. Trẫm cũng đã truy phong hài tử của chúng ta rồi. Là Ý Hiên hoàng tử Triệu Cao Thành."
"Người chờ ngày này lâu lắm rồi phải không? Ngay cả tên lẫn phong hiệu cũng chỉ trong vài ngày là nghĩ được rồi."
".....Hoàng hậu đau buồn quá độ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt. Thời gian này chuyện lục cung cứ để thái hậu cùng Từ Quý phi lo liệu. Hoàng hậu nghỉ ngơi đi." Triệu Minh Triết nói xong liền rời đi
"Cầm Nương người xem, hắn chột dạ rồi. Chột dạ rồi!"
"Nương nương..."
"Ta nhịn không được!... Cầm Nương. Giúp ta gửi thư về Mông Cổ. Ta muốn về Mông Cổ. Ta không muốn ở đây nữa, Cầm Nương."
"Nương nương, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Chúng ta đã gả đến Triệu Quốc, sống là người của Triệu Quốc, chết làm ma của Triệu Quốc."
"Sao người có thể nói với ta những điều đó vậy Cầm Nương?"
"Nương nương à, giờ người đã là hoàng..."
"Ra ngoài. Ta muốn yên tĩnh."
"Nhưng người cũng cần ăn chút gì..."
"RA NGOÀI!" cô quát lên, Cầm Liên mới chịu rời đi để cô được một mình