• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi tới thư phòng, cô mới bước một chân vào liền có tiếng la lớn.

"Đứng yên!" Triệu Minh Bân hốt hoảng nói

Lúc này cô mới nhìn được mọi khung cảnh trong căn phòng. Cả phòng bừa bộn, chỗ nào cũng thấy văn thơ, tranh cổ được rải đầy ra sàn. Chỉ có một lối đi rất nhỏ, chỉ vừa cho một bàn chân đi theo đường thẳng tắp.

"Đưa tay đây, ta đỡ muội." Triệu Minh Bân nói, cô cũng đưa tay ra nhưng ánh mắt không rời được khỏi đống văn chương dưới nền, chỉ sợ đạp trúng liền không yên.

Triệu Minh Bân cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng dắt cô vào trong. Sử thái giám như hiểu ý mà đóng cửa lại từ lúc nào không hay.

"Sao huynh lại rải chúng ra đây vậy?" cô vẫn nhìn quanh một lượt mà nói

"Ta tìm một thứ. Muội xem." Triệu Minh Bân nói rồi chỉ về bức tranh sơn thuỷ hùng vĩ, hàng trăm người đang nối đuổi nhau đi trên cao lương. Không chỉ nam nhân mà còn nữ nhân, thậm chí có cả thai phụ, nhi tử mới sinh.

"Đây là Mông Cổ!"

"Muội nhìn kĩ xem, có quen thuộc không?" Triệu Minh Bân nói khiến cô tiến lại gần bức tranh, chăm chú ngắm nhìn

Nam nhân oai dũng dẫn đầu đoàn người, một tay cầm đao một tay cầm dây cương, dáng vẻ oai hùng, tự do tự tại trên thảo nguyên. Là phụ thân của cô, Cát Nhĩ Tế Cát Đặc Ba Lạp Tư, người đứng đầu bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm.

"Cái này...?"

"Ta biết muội nhớ nhà nên đặc biệt tìm nó tặng cho muội. Có lẽ nó sẽ giúp muội nguôi ngoai đi phần nào." Triệu Minh Bân vội đáp

"Đa tạ điện hạ."

"Chỉ có chúng ta, muội không cần đa lễ. Ta biết thường ngày muội cũng chỉ là miễn cưỡng tuân theo đống quy củ kia. Muội yên tâm, sau khi chúng ta thành thân rồi, những lễ nghi phép tắc đó muội không thích thì không cần tuân."

"Như vậy, không phù hợp..."

"Ta là thái tử, sau này là hoàng đế đương triều, muội lại là thê tử kết tóc với ta. Ta không hứa sẽ cho muội cuộc sống như muội mong muốn nhưng chắc chắn sẽ không để muội chịu uỷ khuất." Triệu Minh Bân vừa nói vừa cuộn lại bức tranh rồi đưa cho cô

Cô cũng bẽn lẽn nhận lấy. Lâu nay Triệu Minh Bân vẫn luôn là người giữ phép tắc nhất trong các vị hoàng tử nhưng nay lại nói ra những lời này khiến cô có chút khó hiểu.



"Đa..."

"Ta đã nói không cần đa lễ."

"Vậy... để muội sắp xếp lại giúp huynh." cô nói rồi bắt đầu rón rén đi lại cuốn gọn từng bức tranh, sắp xếp lại từng văn thư một

Triệu Minh Bân thấy vậy cũng để cô làm mà không nói tiếng nào.

Thực chất bức tranh Triệu Minh Bân tặng cô là bức tranh hoạ sư vẽ lại qua lời kể của vị thái tử quá cố khi đi thu phục Mông Cổ. Nhưng sự thật này ai ai cũng biết, chỉ mỗi cô là không.

Cô giúp Triệu Minh Bân sắp xếp lại mọi thứ hơn một canh giờ liền. Cái lưng cũng sắp gãy tới nơi. Triệu Minh Bân thì lại ngồi nhàn nhã trên bàn đọc văn chương, tấu sớ. Thu xếp mọi thứ xong, cô liền lập tức về điện của mình.

Sáng sớm hôm sau, lần đầu cô ở trong Đông Cung này mà háo hức tới độ dậy từ sớm.

"Thái tử phi, hội săn lần này tuy không có quy tắc nhưng cũng không thể thoải mái như ở Mông Cổ. Người không thể lơ là cảnh giác."

"Ta nhớ mà Cầm Liên. Nói là hội săn nhưng cũng có khác gì cuộc so tài giữa các hoàng tử đâu chứ. Thái tử tuy am hiểu về nhiều thứ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng sức khoẻ lại không tốt. Ba năm nay, chưa có năm nào mà thái tử tham gia."

"Cũng chính vì thế mà người càng phải cẩn trọng, người là thái tử phi, là người của thái tử. Chỉ cần người bất cẩn cũng có thể bị liên luỵ tới thái tử." Cầm Liên vừa vấn tóc cho cô vừa nói

"Được. Ta chắc chắn sẽ cẩn thận mà." cô vừa dứt câu thì một cung nữ đi vào bẩm báo một cách cung kính

"Thái tử phi, bát hoàng tử tới tìm người."

"Ừm." cô ừm nhẹ một tiếng rồi đi ra chính điện

Triệu Minh Triết đã thản nhiên ngồi thưởng trà như ở cung của mình từ lúc nào.

"Muội chịu ra rồi hả?" Triệu Minh Triết nhìn thấy cô thì nói

"Thanh tỷ đâu?" cô hỏi ngược

"Hoàng tỷ bận tiếp phò mã tương lai rồi. Không đi được. Nay chỉ có ta thôi." Triệu Minh Triết nói với vẻ mặt đắc ý

"Đã chọn được phò mã rồi sao? Ai vậy?"

"Mã Tư Sâm, đích tử của Mã gia. Phụ hoàng vốn đã ưng Mã gia ngay từ đầu, làm buổi chọn phò mã cũng chỉ cho có lệ mà thôi.

"Vậy... Mã Tư Sâm này ra sao?"

"Sao vậy? Lo cho hoàng tỷ sao?" cô nghe Triệu Minh Triết hỏi chỉ gật đầu nhẹ "Tên Mã Tư Sâm này cũng là một người thanh liêm, chính trực. Ta từng nói chuyện với hắn vài lần, cũng là một kẻ có tài. Nhân phẩm của hắn cũng ổn, hiền lành, chất phác. Yên tâm đi, hoàng tỷ sao có thể chịu thiệt được chứ."

"Ừm..." cô hơi thở dài, lời muốn nói nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong

Thấy vậy, Cầm Liên cùng đám nha hoàn vội lui ra ngoài.

"Còn có ta thôi, sao muội thở dài?"

"Thì còn sao nữa! Cũng do mấy quy tắc của Triệu Quốc chứ sao! Người Mông Cổ bọn ta, nam nhân muốn thành gia lập thất với ý trung nhân. Không chỉ nhờ người mai mối mà còn phải nhiều lần mang sính lễ, quà cáp đến nhà nữ nhân đó. Việc đó phải diễn ra nhiều lần thì hai bên mới có thể có cơ hội tìm hiểu nhau rồi tính đến việc cưới gả. Đó là chưa kể sau khi đính ước, nam nhân đó sẽ phải tặng cho gia môn nữ nhân ba lần rượu. Thuận lợi và chấp nhận cả ba lần mới tính định ngày thành hôn."

"Cái gì mà rườm rà vậy?"



"Như vậy mới coi như xong một nửa thôi đó. Ta còn chưa kể hết các sính lễ mà nam nhân phải tặng đâu. Mà giờ chúng ta đi chưa?"

"Gọi ta một tiếng a huynh. Ta đưa muội đi." Triệu Minh Triết vẫn còn tâm trạng bỡn cợt mà nói nhưng cô không đáp mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài, bơ đẹp vị bát hoàng tử này "Ơ! Đợi ta!" Triệu Minh Triết nói rồi vội vã đi theo sau

"Mới sáng ra ta không có tâm trạng đùa cợt đâu." cô hơi nhíu mày mà nói

"Được được. Dù sao ta là ca ca cũng không thể chấp tiểu cô nương như muội."

"A Triết!"

"Được rồi, không đùa nữa." Triệu Minh Triết bấy giờ cũng chịu nghiêm túc lại

Cả hai đi một mạch tới chuồng ngựa hoàng gia, nơi này toàn giống ngựa tốt được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng nhưng cô lại không thích đống quy tắc đó. Đối với người Mông Cổ như cô, ngựa giống như tri kỷ, nương tựa lẫn nhau. Chủ nhân chết, ngựa sẽ được thả tự do. Ngựa chết, chủ nhân nó cả đời chỉ có thể dựa vào người khác.

Chuồng ngựa hoàng gia có hàng trăm con ngựa, ai ai cũng nói nó là giống tốt nhất, chạy nhanh nhất, đẹp nhất.

"Muội chọn lấy một con đi." Triệu Minh Triết hướng về phía quây thả ngựa mà nói

Cô cũng không ngại ngần mà tiến vào. Từng con từng con đang được các tiểu thái giám chải chuốt một cách cẩn thận.

"Tham kiến thái tử phi. Tham kiến bát hoàng tử." đám cung nhân đó nói, Triệu Minh Triết chỉ ra hiệu để đám nô tài im lặng, quay lại làm việc của mình

Cô đi thẳng đến con ngựa màu đen tuyền phía bên kia chuồng. Con tuấn mã hung hăng khiến hai ba thái giám cũng đang khó khăn khống chế nó. Thấy cô đi đến nó càng hung hăng hơn, đá văng một cung nhân, hai người còn lại cũng vội lùi ra xa.

Con ngựa như phát điên mà lao đến chỗ cô, tính hất văng cô đi. Theo bản năng từ nhỏ, cô liền xoay người, một phát nhảy lên lưng ngựa. Nhưng con tuấn mã ấy càng hăng máu bật người lên, muốn cô ngã khỏi yên ngựa.

"THÁI TỬ PHI!" đám cung nhân vội vàng la lên

"TỊNH KỲ CẨN THẬN!!" Triệu Minh Triết cũng vội vàng nói

Nhưng cô đâu quản được, cô phải lo khống chế con ngựa này trước. Bỗng cô thấy dây cương ngựa buộc quá chặt đã làm hằn lên đầu nó vết hằn sâu. Cô cố gắng nắm vào bờm ngựa tháo dây cương ra, lúc này con tuấn mã mới bình tĩnh lại chút.

Nó giống như được giải thoát, không còn muốn hất văng cô đi mà vui vẻ chạy nhảy. Việc cưỡi ngựa không dùng yên đã là chuyện quen thuộc khi cô ở thảo nguyên nên dù cho không có yên ngựa, không có dây cương cô vẫn có thể làm chủ được mọi thứ.

Cô vuốt ve tuấn mã để nó bình tĩnh lại, bấy giờ nó mới bắt đầu đi chậm rồi dừng hẳn để cô xuống. Thay cho dáng vẻ hung hăng lúc ban đầu, giờ nó gần như vô hại. Để cô vuốt ve một cách tuỳ ý. Bộ lông đen tuyền cùng chiếc bờm dài trong nắng ánh lên màu nâu đẹp mắt.

"Doạ chết ta rồi. Muội không thể cẩn thận được sao!" Triệu Minh Triết cằn nhằn trong khi cô vẫn đang vuốt ve con ngựa

"Ta mang họ Bác Nhĩ Tề Cát Đặc đó A Triết." cô cười đáp lại nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con tuấn mã của mình

"Có vẻ muội chọn nó rồi nhỉ."

"Ừm. Mà nó tên là gì vậy?"

"Thuần Dao. Tên do ta đặt đó, thấy thế nào?"

"Tạm được." cô cười đáp một cách vui vẻ

"Được rồi, về thôi Tịnh Kỳ."



"Ta sẽ sớm gặp lại ngươi thôi Thuần Dao, ngoan một chút, ha." cô thì thầm bên tai tuấn mã rồi rời đi một cách lưu luyến

Cưỡi trên lưng Thuần Dao làm cô nhớ lại ngày còn chưa nhập cung. Ung dung tự tại trên thảo nguyên, lúc ấy cô cũng có một con ngựa đen tuyền như vậy. Chỉ là ngựa của thảo nguyên thì mãi mãi chỉ có thể ở thảo nguyên, nào có thể ở chốn hoàng cung này.

...........

Tại thư phòng của Đông Cung.

"Tịnh Kỳ đã quay về chưa?" Triệu Minh Bân đi qua đi lại mà nói

"Nô tài nghe nói đã về rồi. Thái tử phi rất thích con tuấn mã đó."

"Muội ấy là người Mông Cổ, tuấn mã đối với người Mông Cổ còn quan trọng hơn gia đình." Triệu Minh Bân lúc này mới như thở phào được một hơi mà nói

"Thái tử, người quả thật để tâm thái tử phi. Con tuấn mã đó là đích thân người sai người tới Mông Cổ tìm về. Chỉ tiếc thái tử phi không biết những chuyện này."

"Muội ấy vui là được rồi. Con người của muội ấy, nếu biết chuyện này là do ta sắp xếp chắc chắn sẽ tìm cách báo đáp. Tốt nhất là không nên cho muội ấy biết." Triệu Minh Bân nói, nét rạng rỡ trên gương mặt gầy gò làm át đi xanh xao, yếu ớt thường thấy

...........


Tối hôm đó, cô vẫn nằm suy nghĩ mà không thể chợp mắt nổi. Cô có cảm giác Thuần Dao và con tuấn mã của cô ngày xưa là một. Nhưng đó chỉ là cảm giác, cũng có thể là do trùng hợp với lâu ngày cô không được cưỡi lên lưng ngựa nên vậy...


Lúc này cô bật dậy, đi ra bên cạnh cửa sổ. Thổi chiếc còi trúc, ám hiệu của cô và Vu Diệp. Chỉ cần nghe tiếng còi trúc, dù cô ở đâu Vu Diệp cũng sẽ xuất hiện.


"Tìm ta sao?" Vu Diệp xuất hiện ngay trước mắt cô một cách nhanh chóng mà nói


"Ừm. Nay muội cùng A Triết đến chuồng ngựa. Có một con tuấn mã tên Thuần Dao, tự nhiên muội nghĩ đến..." cô chưa nói xong Vu Diệp đã nói


"Tiểu Hắc?" nghe vậy cô liền gật đầu lia lịa "Ta hiểu rồi, để ta tìm hiểu giúp muội. Ngủ sớm đi."


"Được." cô vừa dứt câu Vu Diệp liền rời đi


Chắc trong cả hoàng cung này có mỗi Vu Diệp là có thể giữ đúng dáng vẻ khi còn ở thảo nguyên. Huynh ấy thích thì nằm trên mái nhà, kể cả khi cô cần, cho dù đang làm nhiệm vụ cũng sẽ bay đến. Nhờ Vu Diệp mà cô mới có thể nhẫn nhịn bao năm, học đống quy tắc của Triệu Quốc này. Vì cô biết, chỉ cần cô có cơ hội có thể lẻn ra khỏi hoàng cung dạo chơi. Vu Diệp chắc chắn sẽ tiếp tay cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK