"Tiểu Mẫn cô nương, cô thấy sính lễ như vậy đủ rồi chứ?"
'Nhiều rồi. Quá nhiều rồi.'
"Ta không có nhà, khiến cô nương chịu thiệt rồi."
'Không sao.'
"Đây là đồ tân nương, cô nương thay y phục đi. Ta đã xem rồi, nay là ngày lành tháng tốt, có thể lập tức thành thân bái thiên địa." nghe A Thiên nói vậy, cô có chút ngại ngùng nhưng vẫn nhận lấy hỷ phục
Khi cô mặc xong hỷ phục đi ra, đã thấy A Thiên đã lập xong bàn thờ cúng. Những thứ A Thiên mang đến cũng đã được bày trí trong sân, đâu ra đó. Mọi thứ khiến cô có chút bất ngờ.
Cô chậm rãi cầm lấy quạt hỷ che trước mặt rồi đi xuống. A Thiên cùng cô quỳ nơi giữa sân. Tuy không có người chủ trì hôn lễ nhưng cô và A Thiên cũng rất ăn ý.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
"Tiểu Mẫn cô nương, khiến cô nương thiệt thòi rồi." nghe A Thiên nói vậy cô chỉ lắc đầu, hiện tại đối với cô như vậy là hạnh phúc nhất, viên mãn nhất
Cuộc sống bình phàm sau này cứ vậy mà diễn ra. Hàng ngày cô cùng A Thiên lên núi hái thuốc, đốn củi. Sáng sớm hôm sau mang xuống trấn bán. A Thiên cũng rất giỏi y thuật, giúp được mấy đứa trẻ chỗ Xuân Liên khỏi bệnh. Còn giúp chúng có chỗ nương thân. Chỉ có mỗi Xuân Liên là không chịu rời khỏi miếu hoang đó.
"Tỷ tỷ, quay về thôi, sắp tối rồi." Xuân Liên nói
'Được. Đợi ta một chút.'
"Tỷ thật là có phúc đó. Từ lúc lấy tỷ phu, trong nhà cái gì cũng tốt lên. Mà nhìn thân hình tỷ phu thư sinh như vậy mà cũng có thể mang đến hai bó củi lớn. Đúng là lần đầu trông thấy."
'Ta cũng không muốn nhưng huynh ấy cứ muốn làm.'
"Chẳng phải tỷ phu đang xót tỷ hay sao chứ!" Xuân Liên nói rồi bỗng nhìn thấy cái gì đó khiến mặt tái mét, giọng thì lắp bắp không thành lời "T...Tỷ....tỷ...." Xuân Liên vừa nói vừa chỉ lên trên khiến ánh mắt cô cũng nhìn theo
Phía trên sườn núi là một con bạch hổ đang nhìn cô với ánh mắt gầm gừ dữ tợn. Thân thể cô lúc này vì sợ hãi mà cứng đờ hết. Cô muốn chạy nhưng lại không chạy được.
Con bạch hổ lúc này bắt đầu lao xuống thẳng tới chỗ cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô mặt cắt không còn giọt máu, chân tay như rụng rời khi nhìn con bạch hổ đang dữ tợn, móng vuốt cứ vậy mà vồ đến.
Bỗng một thân hình thư sinh chắn trước mặt cô, ăn trọn đợt tấn công ấy. A Thiên đau nhưng vẫn bình tình quay lại, tay cầm cây đuốc đuổi con bạch hổ ấy đi. Khi con bạch hổ ấy chạy đi, A Thiên mới khuỵu xuống, cô ban nãy có thể nhìn rõ sau lưng A Thiên những vệt máu dài.
"Mau đưa tỷ phu về nhà đi tỷ." Xuân Liên nói, cô cũng luống cuống mà đỡ huynh ấy dậy đi về nhà
'Muội đi mời đại phu, ta ở đây cầm máu.'
"Dạ." Xuân Liên nói rồi vội chạy đi
Nhưng giờ đã sẩm tối, nhà cô lại còn trên núi, liệu sẽ có đại phu nào tới chứ? Nhưng may mắn thế nào, đại phu lại nhanh chóng xuất hiện cùng Xuân Liên.
"Ta đã hiểu câu chuyện rồi. Không cần lo lắng. Ta lập tức bắt mạch." đại phu vừa nhìn thấy cô liền, lão ta nhanh chóng lấy đồ ra rồi bắt mạch cho A Thiên
Nhưng sắc mặt lại chuyển sang lo lắng ngay sau đó rồi lắc đầu mà thở dài.
"Tiểu cô nương, cô tốt nhất là tìm nơi chôn cất phu quân mình đi. Lão phu không giúp được." nghe vậy cô vội vàng giữ lấy tay áo đại phu mà van xin
'Xin ông hãy cứu chàng ấy. Xin ông.'
"Cái này...." đại phu có vẻ không hiểu mà nhìn sang chỗ Xuân Liên
"Cứu người quan trọng. Ông làm ơn cứu tỷ phu đi."
"Lão phu căn bản không thể cứu. Không có mạch tượng, hơi thở yếu ớt lại chảy máu quá nhiều. Nếu là phật tổ hiển linh, may ra còn có thể cứu chữa. Lão phu không thể giúp. Không thể giúp." lão đại phu nói rồi để túi bạc lên bàn nhanh chóng rời đi
"Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?"
Chàng ấy tuyệt đối không thể chết. Cô nghĩ đến đây liền đứng dậy đi lên núi trong đêm.
"Tỷ tỷ!"
'Muội ở lại. Để một mình ta đi.'
"Tỷ tỷ à! Sao phải làm khổ mình như vậy chứ!" Xuân Liên nói nhưng cô vẫn không quay đầu, thấy vậy Xuân Liên cũng đành thở dài mà quay vào trong
Cô đã từng thử bắt mạch cho chàng ấy. Đúng là chàng ấy không có mạch tượng nhưng vẫn có hơi thở. Cô không tin phật tổ trao cho cô ánh sáng rồi lại cướp đi một cách nhẫn tâm như vậy.
Trên đỉnh núi Phạm Tịnh có hai ngôi đền nhỏ được xây dựng trên đỉnh một chóp đá chẻ đôi. Chóp đá chẻ tự nhiên này có tên gọi là Hồng Vân Kim Đỉnh.
Phía nam thờ Thích Ca Mâu Ni, nên được gọi là điện Thích Ca, tượng trưng cho hiện tại. Phía bắc là thờ Phật Di Lặc, nên được gọi là điện Di Lặc, tượng trưng cho tương lai.
Đường lên đền rất hiểm trở, cũng rất gian nan. Tất cả có hơn 8000 bậc thang. Cô ở lưng trừng núi cũng đỡ hơn một phần. Cô đi ba bước lại cúi lạy một lần, chỉ mong phu quân ở nhà không sao.
Cả đời cô chưa từng có chút may mắn nào. Bị phụ mẫu chán ghét, vứt bỏ. Người nuôi dưỡng cô cũng vì ngôi sao chổi như cô mà qua đời. Cô không thể nói, không thể viết. Chỉ có thể lắng nghe và cố gắng ghi nhớ mọi thứ. Ngoài Xuân Liên chưa có ai thật lòng muốn ở bên cạnh cô. Nữ nhân coi thường cô, nam nhân muốn lăng nhục cô. Chỉ có A Thiên là khác biệt.
Phật tổ từ bi, hãy để cô ích kỷ một lần, giữ được A Thiên ở bên cạnh. Cho dù cô có phải lên núi đao xuống biển lửa. Cho dù có phải bị tan xương nát thịt, muôn kiếp không được siêu sinh. Cô vẫn nguyện đánh đổi toàn bộ may mắn và tuổi thọ đời này của mình cho A Thiên.
Cô có thể bất hạnh, nhưng chàng ấy nhất định phải hạnh phúc.
Khi trời vừa tờ mờ sáng cũng là lúc cô lên được đến đỉnh núi.
"Vị cô nương này, tấm lòng thành của con, phật tổ ắt sẽ nhìn thấy." vị đại sư nói khi chứng kiến toàn bộ quá trình cô đi lên
Lúc này cô như trút được một phần gánh nặng trong lòng mà mỉm cười nhưng rồi nhanh chóng ngất đi.
Khi cô tỉnh lại đã thấy mình đang ở nhà, còn có A Thiên bên cạnh. Cô vội ngồi dậy.
'Chàng không sao chứ? Vết thương của chàng sao rồi?'
"Ta không sao. Nào nằm xuống nghỉ ngơi đi."
"Tỷ tỷ à, tỷ leo lên tận đền chỉ để cầu cho tỷ phu có thể nhanh chóng khoẻ lại. Nhưng đâu cần chứ. Tỷ phu đâu phải người. Hơn nữa, tỷ đó, sao không nói cho muội là tỷ mang thai! Nếu biết thì còn lâu muội mới cho tỷ đi. Cũng may không sao." Xuân Liên ở bên cạnh nói một tràng khiến cô ngơ ngác
'Ta? Mang thai?'
"Nàng có thai hơn ba tháng rồi. Cũng may thân thể nàng tốt, thai tượng không có vấn đề còn rất khoẻ mạnh. Nhưng nàng đó, phải cẩn thận hơn." A Thiên đáp
'Nhưng Xuân Liên nói chàng không phải người là có ý gì?'
"Chuyện này cũng là tại ta. Ta đáng lẽ không nên lừa nàng..." A Thiên chưa nói xong Xuân Liên đã cắt lời
"Phu quân của tỷ là thần tiên đó. Chứ người nào lại không có mạch tượng, bị bạch hổ tấn công mà lại còn khoẻ mạnh lên đón tỷ về nhà chứ."
"Ta căn bản không muốn lừa nàng. Ta đã tính nói cho nàng chỉ là mãi không biết mở lời ra sao. Nhưng như vậy cũng tốt, ta có thể đưa nàng về thần vực tiện chăm sóc."
'Thần vực?'
"Huynh đưa tỷ tỷ đi thì cũng phải đưa ta theo. Ai biết được đến thần vực kia của huynh, huynh lại bắt nạt tỷ tỷ ta!" Xuân Liên nói thêm khiến cô nhìn theo mà bật cười
"Được. Vài ngày nữa để tỷ tỷ của muội ổn. Ta sẽ đưa hai tỷ muội về thần vực."
"Nói vậy còn nghe được."
"Nàng đợi ta, ta nhất định quay lại đón nàng." A Thiên nói đồng thời khẽ vuốt mái tóc cô
'Được. Ta đợi chàng.' thấy đáp án của cô A Thiên liền rời đi
Lúc này Xuân Liên ra đỡ cô ngồi dậy.
"Tỷ tin được không! Phu quân của mình lại là thần tiên! Chuyện tình của tỷ đúng là giống Ngưu Lang, Chức Nữ."
'Đừng nói bậy.'
"Được được. Muội nói tỷ nghe, ban đầu muội cũng không tin cho đến khi A Thiên nhẹ nhàng bay lên đỉnh núi đón tỷ về. Không biết thần vực mà tỷ phu nói ra sao nữa."
'Muội đó, lớn đầu rồi còn bám tỷ.'
"Muội với tỷ đã kết bái trên núi Phạm Tịnh này rồi. Muội không bám tỷ thì bám ai chứ."
'Không tính thành thân sao?'
"Không! Muội không tin ai hết, đặc biệt là nam nhân. Muội chỉ tin tỷ tỷ thôi."
Cô nghe lời này của Xuân Liên có chút mừng cũng có chút chua xót. Xuân Liên không giống cô, bị bỏ rơi từ khi lọt lòng. Xuân Liên bị phụ thân bán đi khi mẫu thân mới qua đời. Đến gia môn đó cũng không tốt lên là bao, ngày ngày bị chửi mắng, đánh đập một cách thậm tệ. Xuân Liên phải nằm gai nếm mật gần hai năm mới có cơ hội chạy thoát khỏi địa ngục kia. Nhờ chạy lên núi, tình cờ gặp cô nên được cô giúp. Cũng từ đó mà có mối quan hệ thân thiết như vậy.
........
Thiên Giới
“Thần Quân, người quay về rồi.” Ngạn Lâm ở Thần vực Thượng hoàng, vừa thấy Mặc Thiên liền nói
"Ta không về thì để ngươi lộng hành sao? Ngươi đừng nghĩ ta không biết chuyện ngươi tính hại cô nương kia!”
"Thần Quân thứ tội. Thần chỉ nghĩ Tiểu Hoa Thần thật tội nghiệp.”
"Dù sao cũng chỉ là một phàm nhân. Chỉ vài canh giờ ở trên thiên giới cũng đã bằng cả một kiếp người. Ngươi tội nghiệp Cho Tiểu Mẫn gì chứ! Nếu không phải cô nương đó quá giống Tiểu Mẫn, ta cũng không phạm sai lầm này.”
“Thần hôm đó cũng hơi giật mình khi thấy phân nhân đó. Chỉ khác là phàm nhân đó không có ấn ký của thần càng không thể nói… Nhưng Thần Quân lỡ như đó là một kiếp của Tiểu Hoa Thần?”
"Không thể nào. Các đời Hoa Thần lịch kiếp phi thăng chia có tiền lệ sẽ trở thành một kẻ phàm phu tục tử.”
"Cũng phải…”
"Chuyện chính đi. Chuyện ta nói ngươi đã làm xong chưa?” nghe Mặc Thiên nói vậy, Ngạn Lâm liền đưa cho Mặc Thiên chiếc hộp nhung tinh xảo
"Thần Quân, đây là Âm Cửa Châu mà người đã nói. Chỉ cần đeo lên, cho dù có bị câm bẩm sinh hay có bất cứ vấn đề gì liên quan đến giọng nói đều có thể khắc phục. Nhưng một khi tháo ra sẽ mất tác dụng. Nhưng người vì một kẻ phàm nhân như vậy có hợp tình hợp lý không?"
"Dù sao cô nương ấy cũng đã biết ta là thần. Giúp cô ấy cũng là chuyện thường tình.” Mặc Thiên nói vậy nhưng thực chất là do thấy có lỗi với cô
"Người để cho phàm nhân ấy biết người là thần sao? Như vậy có ổn không?”
"Một lát nữa thôi cô nương ấy cũng sẽ đến thần vực. Người đó, liệu mà cư xử cho đúng.”
"Thần Quân, nếu người để phàm nhân ở thần vực thì sớm muộn phàm nhân đó cũng sẽ có tiên khí. Không lẽ, người...”
"Cô nương đó cũng đang mang thai hài tử của ta. Cho cô ấy ở thần vực cũng không phải chuyện xấu.”
"Vậy còn Tiểu Hoa Thần?"
"Nàng ấy vẫn là vị hôn thê của ta. Sau này cũng mãi mãi là thê tử duy nhất của ta."
"Nói vậy còn nghe được." Ngạn Lâm lẩm bẩm
“Ngươi là người của ta hay người của nàng ấy!"
"Tất nhiên là người của người. Nhưng người đã thấy thuộc hạ nào dám phật ý nương tử của chủ nhân mình chưa? Đó là Chưa nói đến Tiểu Hoa Thần sau này còn là Thần Nương."
"Người hay lắm, để xem sau này ta trị ngươi thế nào!"