"Sao ổn không anh ta có làm gì cậu không."
"Làm gì chứ cậu sao vậy."
Y Nguyệt bật cười trước thái độ của Juli cô bạn này của cô lo lắng một cách thái quá như kiểu sợ cô bị Hàn Dương ăn thịt.
"Chỉ là kí hợp đồng thôi mà làm gì được chứ."
"Ai biết được mình nghe đồn anh ta là tổng tài máu lạnh anh cũng sợ đó."
"Cậu cứ làm quá, mình thấy anh ta bình thường mà có chút lạnh lùng nào đâu."
Juli sững sờ sau lời nói của Y Nguyệt vậy là những tin đồn đó là sai sao, không không thể nào.
"Thế cậu làm ở đó thật à."
"Ừm... Nhưng chắc làm một khoảng thời gian mình sẽ nghỉ."
"Sao cậu không làm ở công ty anh em mình."
"Công ty cậu ở nước ngoài. Mình muốn con mình lớn lên ở nơi mình sinh ra nên...."
"Mình hiểu rồi."
Y Nguyệt biết Juli thất vọng nhưng làm sao được cô mang con trai đi xa 5 năm ở nước khách rồi. Không thể để thằng bé lớn lên ở đó được cô phải cho con lớn lên ở nơi mẹ nó được sinh ra. Nơi có ông bà của nó và cả....ba của nó nữa.
"Nè gái hay mình với cậu đi nhậu không."
Juli lay nhẹ tay cô hớn hở mở lời mời. Nhưng hôm nay cô có hẹn với con trai sẽ dẫn thằng bé đi ăn tối rồi.
"Xin lỗi bé mình hẹn bé con đi ăn rồi hẹn cậu hôm khác được không."
"Ồ... được rồi hôm khác vậy."
"Vậy mình về đây hôm sau lại tìm cậu chuyển lời chào của mình tới anh Jackson nha."
Cô nói rồi ba chân bốn cẳng rời đi. Do mãi nói chuyện đến khi nhìn đồng hồ thì trễ rồi nhóc con nhất định sẽ giận cho coi. Đúng như những gì dự đoán vừa vào cửa thì một giọng bé trong trẻo vang lên.
"Y Nguyệt mẹ trễ 15phút rồi."
Nhóc Duy Bảo khoanh tay trước ngực ra dáng một ông cụ non trách cô.
"Mẹ xin lỗi mẹ có việc mà."
"Mẹ phải mua gà rán chuộc lỗi với con."
"Được được mẹ mua giờ đi thôi dẫn hoàng tử của mẹ đi chơi."
"Dạ...đi thôi."
Nhóc con có được thứ mình muốn liền vui vẻ nghe lời. Cô và con trai sau đó tới trung tâm thương mại chơi không ngờ Hàn Dương cũng tới đó vì bị thằng bạn thân Mã Nam Phong bắt đi theo để lựa quà phụ vì sắp tới là sinh nhật của Hàn phu nhân mẹ Hàn Dương.
Nam Phong là bạn học thân của Hàn Dương cũng là bạn học cấp 3 của Y Nguyệt chung lớp với cô nên dĩ nhiên anh ta cũng biết cô.
"Hàn Dương kia là Chu Y Nguyệt phải không."
Hàn Dương liền nhìn về phía Nam Phong chỉ quả thật là cô.
"Đi lại chào hỏi một tý."
Không để anh trả lời Nam Phong đã kéo anh lại chỗ cô.
"Lâu rồi không gặp Y Nguyệt. Nhớ mình không??"
Giọng nói làm Y Nguyệt giật mình cô quay lại thì thấy Hàn Dương bên cạnh còn có một chàng trai trong rất quen mắt nhưng cô không nhớ nổi là ai.
"Cậu là...."
"Mình Mã Nam Phong không nhớ mình à."
"À....nhớ rồi lâu rồi không gặp."
Nghe anh ta nói xong cô ngẫm mãi mới nhớ ra Mã thiếu gia người hay chơi chung với Hàn Dương đây mà.
"Lâu không gặp cậu xinh ra nha. Còn có cả con lớn thế này rồi."
"Ừm...Duy Bảo chào chú đi con."
"Chào chú ạ."
"Ngoan."
Mã Nam Phong lúc này mới nhìn kĩ khuôn mặt cậu bé này rồi nhìn cậu bạn mình ngạc nhiên sao lại giống vậy chứ.
"Nè Hàn Dương cậu và Y Nguyệt lén yêu nhau rồi sinh con không cho mình biết à."
Hàn Dương giật mình trước câu nói của Nam Phong. Sao tự nhiên lại hỏi như vậy chứ anh xoay qua nhìn Y Nguyệt cô lúc này cũng giật mình không kém nhưng vẻ mặt còn có chút hoảng hốt lo sợ.
"Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy."
"Không phải sao nhìn hai người rất giống nhau mà."
"Không phải đâu đừng hiểu lầm."
Cô đột ngột lên tiếng không thể để anh ta nói thêm nữa nếu còn nói cô sợ Hàn Dương sẽ phát hiện lúc đó con trai cô sẽ bị anh cướp đi mất.
"Không có việc gì mình đi trước đây mình còn có việc."
Cô nói rồi dẫn tiểu Bảo đi bỏ lại anh và Nam Phong đứng đó ngơ ngác.
"Cậu ấy phản ứng gắt quá vậy."
"Cậu thấy cậu bé đó giống mình sao"
"Đúng nhìn y đúc cậu lúc bé không tin đi hỏi người khác đi họ cũng sẽ nói vậy thôi."
Hàn Dương im lặng đây không phải lần đầu có người nói nhóc con đó giống anh nhưng anh không dám gặp cậu bé đó tìm cách xét nghiệm ADN anh sợ nhóc đó không phải con anh. Còn nếu là con anh anh lại sợ cô sẽ vì vậy dẫn con lần nữa xa anh.