"Sao vậy gần tới rồi."
"Không muốn người khác chú ý."
"Nhưng...."
"Nói một câu nữa tôi dẫn con đi."
"Được rồi thông thả."
Anh nói rồi mỉm cười vẫy tay chào cô sau đó ra lệnh cho trợ lý chạy đi. Cô thì đi bộ hóng gió tới công ty tiện đường còn không quên một mua một ly cafe.
Trợ lý Trí nhìn sếp của mình không khỏi bất ngờ. Tổng tài lạnh lùng toả sát khí trên thương trường lại thành mèo ngoan nịnh vợ vậy sao.
"Cậu cứ nhìn tôi thế à muốn nói gì."
"Dạ không có gì sếp chỉ là em thấy sếp hơi lạ trước mặt cô Chu thôi."
"Cậu không hiểu được đâu."
Anh nói rồi mỉm cười nhìn ra cửa xe. Anh trợ lý Trí cũng không dám hỏi nữa sợ bị trừ lương. Đến công ty anh đi vào vừa đi vừa gật đầu chào mọi người làm cho nhân viên công ty không thể tin được.
"Nè hôm nay sếp bị sao vậy."
"Không biết hôm nay sếp lạ quá."
"Thôi đừng tám nữa nhanh làm việc đi."
Mọi người bàn tán rất nhiều Y Nguyệt vào công ty cũng nghe không ít. Cô thầm nghĩ trong đầu tên này hôm nay chắc bị sốt rồi.
________
Hôm nay công ty có một buổi tiệc mừng nhân viên mới. Tất nhiên vì vậy nên cô được về sớm vừa vào nhà cô giật mình. Trời ơi sao trong nhà đông vậy trời, chờ chút còn có cả Hàn Dương anh ta về lúc nào vậy.
"Như vầy là sao."
"Họ sẽ chuẩn bị cho em."
"Không cần đâu tôi tự làm được."
"Làm đi."
Anh không thèm để ý cô trực tiếp ra hiệu cho mấy người kéo cô vào phòng chuẩn bị. Tới khúc chọn quần áo cô chọn một chiếc váy chẽ vai màu hồng nhạt. Khi cô bước ra thì....
"Hở quá thay bộ khác đi."
"Hở á tôi thấy bình thường mà."
"Thay đi."
"Không."
"Thay không."
"Không..ưm...."
Chưa kịp phản bát cô đã bị anh khoá môi rồi. Khi cô dần khó thở anh mới buông cô ra.
"Giờ em thay không nếu không thì..."
"A... được tôi thay cái đồ lưu manh."
Cô liếc anh một cái rồi bỏ vào thay đồ anh thì nhìn cô mỉm cười mà sao nụ cười này trong có vẻ lưu manh làm sao á.
Lát sau cô đi ra lần này là bộ váy cổ cao màu đen ôm sát khoe trọn dán người, cô nhìn anh bất mãn.
"Không thay nữa."
"Được không thay mà còn thiếu một thứ."
"Tôi thấy đủ rồi mà."
"Chưa đủ."
Anh nói sau đó đi vòng ra sau cô đeo lên sợi dây chuyền kim cương tím. Cô nhìn sợi dậy chuyền giật mình.
"Đây là dây chuyền mộng tình yêu."
"Đúng."
"Không được quá quý tôi không đeo được."
"Tôi muốn em đeo mà cứ đeo."
Anh mặc cô ngăn cản đeo lên cho cô rồi xoay người cô đứng trước gương. Anh ôm từ sau lưng làm cô giật cả mình.
"Nhìn xem rất đẹp mà rất hợp với em."
"Nhưng mà..."
Cô vẫn không thể nhận thứ quý giá này được, đúng là gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả nhưng mà thứ này bằng cả gia tài rồi cô không thể nào mang nổi trên người.
Hàn Dương nhìn vẻ mặt của cô bật cười anh đưa mặt dựa vào vai cô không quên thả thính một câu làm cô đỏ mặt.
"Món trang sức chỉ đẹp khi được người đẹp đeo mà em là người đẹp đó."
"Anh lại như vậy rồi."
Câu nói của anh làm cô ngượng đỏ mặt bỏ chạy ra ngoài. Khi cô định bắt taxi đi thì bị anh kéo lên xe mình vụt đi.
"Nè anh sao lại kéo tôi lên xe chứ."
"Không kéo em đâu chịu đi với anh."
"Anh liêm sỉ của anh đâu rồi."
"Từ khi gặp lại em nó biến đâu mất rồi."
"..."
Cô không nói lại anh nữa đành im lặng ngồi cùng xe với anh tới bữa tiệc thôi. Trợ lý Trí nhìn hai người lén cười vì hai người này nhìn vậy chứ hợp nhau quá chứ đẹp đôi nữa cũng chỉ có cô khiến thái độ của sếp anh như vậy được thôi đúng là nóc nhà quyền lực có khác.