"Sao lại đến công ty mà không về nhà."
"Là mẹ đưa nó đến đây đó."
Hàn phu nhân đẩy cửa đi vào. Hàn Dương giật mình anh thắc mắc tại sao mẹ mình lại ở đây nên đã không kiềm được mà hỏi.
"Sao mẹ lại đến đây."
"Đưa con dâu mẹ đi chơi."
"Đưa con đi chơi ạ."
"Đúng còn Hàn Dương cũng phải đi theo."
"Hai người mua sắm con đi làm gì."
"Theo xách đồ đó còn hỏi."
Và thế là hai người bất lực bị Hàn phu nhân dẫn đi mua sắm. Hàn phu nhân dẫn cô vào một cửa hàng quần áo bảo cô chọn. Y Nguyệt vâng lời chọn một chiếc váy hồng nhạt. Bà nhìn chiếc váy cô chọn rồi gật đầu sau đó quay qua cô nhân viên.
"Gói cái váy này cùng với tất cả mẫu trên kệ cho tôi."
Y Nguyệt sững người đây là cách người có tiền mua sắm sao. Chưa kịp nói gì thì cô đã bị bà dẫn đi qua shop khác bỏ lại hai Hàn Dương và nhóc tiểu Bảo ở lại xách đồ. Hàn Dương bất lực cầm đống đồ mẹ của anh đây là trọng nữ khinh nam sao. Mà cũng đúng thôi bà có tận hai đứa con trai mà không có đứa con gái nào nên giờ có con dâu thương thì cũng phải thôi.
Tiểu Bảo cũng phụ ba mình xách đồ. Cầm nhiều túi đồ làm cậu bé cảm thấy nản.
"Ba con cảm thấy mình như vệ sĩ theo xách đồ vậy."
"Nghe theo đi con cãi là nhịn đói đó."
Thế là hai ba con phải đi theo hai người phụ nữ từ shop này tới shop khác, tay đồ hai ba con xách giờ chắc cũng chất đầy phòng được rồi. Lát sau khi mệt họ mới tìm một quán ngồi xuống. Hàn Dương và tiểu Bảo mệt mỏi bỏ đồ xuống rồi không nói nhiều mà cầm nước lên uống. Sau đó nhìn mẹ mình mà nói.
"Mẹ à mua nhiều lắm rồi đó.". truyện ngôn tình
"Nhiều sao mẹ thấy chưa đủ."
Hàn Dương nhìn Y Nguyệt bằng ánh mắt cầu khẩn, từ ánh mắt của anh có thể thấy được ánh muốn nói là "không xách nổi nữa đâu.". Cô cũng hiểu nên nói phụ anh.
"Mẹ đồ con nhiều lắm rồi mua nữa con sẽ không mặc hết đâu."
"Nhưng mà..."
"Con biết mẹ thương con nhưng mà con chỉ có một cơ thể thôi không thể mặc được nhiều đồ đâu."
"Thôi được rồi không mua nữa."
Hai ba con kia nghe Hàn phu nhân nói vậy liền mừng ra mặt. Sau khi nghỉ xong Hàn phu nhân vẫn chưa muốn về bà sau đó dẫn cô đến trước một tiệm đồ cưới lớn trong trung tâm thương mại.
"Mẹ sao lại đến đây."
"Còn sao nữa thử áo cưới trước sau gì con cũng mặc mà thử trước có sao."
Nói rồi bà dẫn cô vào trong sau đó cho cô xem thật nhiều mẫu áo. Nhưng khi thấy chiếc áo cưới đuôi cá chẽ vai màu trắng, đính vài hạt pha lê dọc theo đuổi váy trong đơn giản mà thanh lịch làm cô vừa nhìn đã thấy thích.
Hàn phu nhân nhìn cô cũng hiểu trực tiếp ra hiệu nhân viên lấy mẫu váy đó cho cô thử. Cả ba người ngồi chờ ở ngoài, Hàn Dương lúc này đang nôn nóng chờ xem cô lúc mặc áo cưới sẽ thế nào. Sau khoảng ba mươi phút chuẩn bị chiếc rèm được mở ra trực tiếp khiến Hàn Dương đứng hình. Y Nguyệt trông như một công chúa vậy vừa nhẹ nhàng vừa xinh đẹp, chiếc váy cưới đó đã thành công làm nổi bật thân hình cân đối của cô.
Tiểu Bảo thấy mẹ mình xinh đẹp liền không kiềm được lay anh thật mạnh.
"Ba xem mẹ của con đẹp quá đi."
Câu nói của con trai khiến anh phút chốc định hình trở lại. Anh cố giữ bình tĩnh mà nói với cô.
"Em đẹp lắm."
"Cảm ơn anh."
"Thế nào con dâu mẹ đẹp quá đúng không."
"Dạ rất đẹp."
"Biết mà con dâu mẹ chấm thì phải đẹp thôi."
Sau đó không nói nhiều bà liền mua luôn chiếc váy cưới đó cho cô. Hàn Dương cũng không cản anh còn muốn lấy tiền của mình mà trả nữa kìa nhưng mẹ anh không chịu, bà nhất quyết trả tiền rồi nói nhỏ với anh.
"Váy cưới mẹ tặng còn con nên mua một thứ khác. Thông minh như con chắc hiểu ý mẹ đúng không."
"Dạ con hiểu ý mẹ."
Hàn Dương và mẹ cứ thì thầm làm Y Nguyệt cảm thấy tò mò nhưng cô không dám hỏi, biết đâu là chuyện gì quan trọng thì sao.
Hàn phu nhân sau đó kéo cô đi về. Hàn Dương đi phía sau nhìn cô trìu mến lúc nãy ý của mẹ anh là muốn anh dùng tiền của mình mua một chiếc nhẫn cưới cho cô. Nhưng anh sẽ không mua đâu thay vào đó anh sẽ tự tay thiết kế một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị cho cô.