• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y Nguyệt sau khi về nhà liền nhấc máy gọi cho con trai.

"Alo... tiểu Bảo à con ổn không họ có làm gì con không."

Y Nguyệt lo lắng thấy rõ mong chờ câu trả lời của con trai ở đầu dây bên kia. Nhưng đáp lại cô là một giọng đàn ông trầm ấm không ai khác là Hàn Dương.

"Thằng bé rất tốt."

Y Nguyệt bị doạ giật mình xuýt rớt cả điện thoại nhưng rất nhanh cô đã lấy lại phong thái giọng trở nên lạnh đi mà trả lời anh.

"Con trai tôi đâu."

"Chẳng biết."

Nghe anh nhây bên đầu đầu dây bên kia làm cô phát bực. Cái tên này từ bao giờ mà từ lạnh lùng trở nên nhây vậy chứ.

"Anh làm gì thằng bé rồi."


"Không biết sao em không tới xem thử."

"Anh..."

"Vậy ha mong em mau tới."

Anh nói rồi tắt máy sau đó nở một nụ cười nham hiểm. Tiểu Bảo thấy anh như vậy liền nghiêm trọng mà nói.

"Chú không được làm tổn thương mẹ cháu đâu đó."

Hàn Dương nhìn con trai cười ấm áp sau đó xoa đầu tiểu Bảo khẽ giọng nói.

"Nhóc con à ai lại đi làm tổn thương người mình yêu chứ."

Hai ba con sau đó cùng chơi với nhau chờ cô tìm tới mà không biết rằng Y Nguyệt lúc này tức đến mức muốn đập điện thoại rồi. Sau khi gọi bàn chuyện với Juli thì cô quyết định tới đó lần nữa.

Đứng trước Hàn gia cô không hiểu sao cứ có cảm giác có vô mà không có ra vậy không biết. Lấy hết can đảm cô bước vào nhà.

Vừa vào đã thấy tiểu Bảo đứng đó chờ mẹ mình. Cô thấy con trai liền mừng rỡ chạy vội lại ôm con trai vào lòng.

"Tiểu Bảo mẹ đến đưa con về đây."

"Về đâu."

"Về nhà."

Ủa chờ đã giọng nói không phải của tiểu Bảo. Cô xoay người nhìn xem giọng nói của ai.

"Anh... để tôi đưa con đi."

"Đi đâu nhà thằng bé ở đây mà."

"Anh..."

Tiểu Bảo thấy anh ra hiệu liền vờ khóc. Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay cô, dùng một giọng đáng yêu mà nói với cô.

"Mẹ con muốn ở lại đây với ba."

Y Nguyệt nhìn con trai bằng ánh mắt không thể ngờ. Con trai cô nói vậy là bị anh dụ rồi sao.

"Tiểu Bảo à con muốn ở lại với anh ta."

"Con muốn mẹ ở lại cùng con và ba."

"Không được..."

Tiểu Bảo nghe câu trả lời dứt khoát của mẹ liền dùng biện pháp mạnh. Cậu bé ngồi xuống khuôn mặt buồn đi.

"Bạn bè ai cũng có ba mẹ vậy mà con có ba mà lại không ở cùng được."

Nhìn con trai như vậy Y Nguyệt cũng có chút mũi lòng. Cô ôm con trai vào lòng vỗ nhẹ vào lưng con.

"Được rồi mẹ ở lại với con."

"Mẹ hứa đi."

"Mẹ hứa."

Tiểu Bảo buông cô ra chạy lại chỗ anh đập tay với anh.

"Con làm được rồi."

"Giỏi lắm."

Cô nhìn hai người như vậy liền hiểu ra mọi chuyện. Cô vậy mà bị con trai mình lừa rồi sao.

"Tiểu Bảo con lừa mẹ."

"Mẹ tiểu Bảo xin lỗi nhưng mẹ hứa rồi không được thất hứa đâu."

Hàn Dương bây giờ mới lên tiếng anh đang rất vui khi cô chịu ở lại rồi.

"Hành lí của em tôi đã cho người sang Chu gia lấy về rồi ba mẹ em tôi cũng đã nói rõ với họ rồi."

"Anh tính hết rồi."

"Đúng em nghĩ tự nhiên tôi lên được chức chủ tịch à."

"Hai ba con anh."

"Con không biết gì hết đi ăn thôi."

Nhóc con nói rồi bỏ chạy vào bàn ăn. Cô đang định nói thì bị anh cảng lại.

"Ăn thôi."

Anh nắm tay cô đi vào bếp. Y Nguyệt nhìn hành động của anh trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp và hạnh phúc lạ thường.

Ngồi vào bàn ăn toàn là món cô thích. Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi cạnh gắp hết món này tới món kia vào chén của cô.

"Mẹ ăn nhiều vào."


"Con lo ăn đi ăn xong mẹ sẽ tính sổ với con."


Hàn Dương nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt nuông chiều. Anh gắp miếng thịt vào chén của cô sau đó nhẹ nhàng nói.


" Ăn nhiều chút ăn xong tôi kêu quản gia dẫn em lên phòng nghỉ ngơi."


Cô nghe anh nói không trả lời chỉ nhẹ gật đầu rồi ăn đồ ăn trong chén. Một bữa ăn ấm áp cứ thế trôi qua. Tuy không nói nhiều nhưng với cô và cả anh như vậy cũng hạnh phúc lắm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK