Hôm nay là chủ nhật cô ngủ không chịu dậy nhóc tiểu Bảo dậy sớm đói meo râu đành tự nấu đồ ăn. Cậu nhóc tuy nhỏ nhưng thông minh 3 tuổi đã bắt đầu hứng thú với sách toán nhỏ đã không để mẹ phải lo lắng thông minh hiểu chuyện. Có lẽ giống ba nó thông minh xuất chúng.
Nấu ăn xong cậu bé đi vào phòng lật tấm chăn để lộ ra một cô gái xinh đẹp tuy đã có mụn con nhưng thân hình vẫn như cô gái 18 tuổi.
"Chu Y Nguyệt mẹ dậy cho con." Tiểu Bảo lấy hết sức mình la lớn.
"Ưm.... tiểu Bảo à để mẹ ngủ hôm nay là chủ nhật mà." Cô nói rồi kéo chăn che mặt.
"Giờ mẹ có dậy không, không con đập máy tính của mẹ." Nhóc con tức giận cầm máy tính của cô lên nói.
"Nhóc con đừng manh động mẹ dậy...mẹ dậy." Cô bật dậy như một vị thần cẩn thận nhận lại máy tính từ bàn tay bé nhỏ của cậu bé.
"Sao mẹ lại để ra một ông già như con chứ." Cô bất lực nói rồi đi vào nhà vệ sinh.
"Mẹ đã 26 tuổi rồi mà cứ như con nít á còn nói một nhóc 5 tuổi đẹp trai như con là ông già nửa chứ." Tiểu Bảo khoanh tay vừa nói vừa nhức đầu.
"Được rồi nhóc đẹp trai đi ăn sáng thôi." Y Nguyệt vừa rửa mặt ra đi lại bế cậu bé lên đi ra nhà bếp.
Hai mẹ con ngồi ăn vui vẻ. Bỗng Y Nguyệt nhớ ra chuyện gì đó liền nói với con trai.
"Tiểu Bảo à, con có muốn gặp ông bà ngoại không."
"Dạ có mà sao vậy ạ." Nhóc nhìn mẹ nói bằng ánh mắt long lanh.
Tại sao tiểu Bảo lại phấn khích khi nghe cô nói muốn gặp ông bà. Bởi 5 năm cô luôn Mỹ tiểu Bảo cũng bị cô giấu đi. Cậu nhóc vẫn luôn không hiểu tại sao mẹ lại giấu mình với ông bà.
"Mẹ vừa được chuyển công tác chúng ta sẽ cùng về phố S được chứ." Cô cười nói với cậu bé.
"Dạ...."
_____________
Thứ hai đầu tuần Y Nguyệt và tiểu Bảo chọn chuyến bay sớm nhất để bay. Đi cùng có cả Juli và Jackson hai người họ cũng tới phố S vì công việc.
Sau 2 tiếng bay, cuối cùng cũng đến được phố S. Bỗng nhóc tiểu Bảo muốn đi vệ sinh.
"Mẹ con muốn đi vệ sinh." Cậu bé lay lay mẹ nói.
"Mẹ dẫn con đi." Cô nói rồi nắm tay cậu bé dẫn đi.
"Không mẹ con tự đi mẹ ở đây chờ con." Cậu bé rút tay khỏi tay cô.
"Được mẹ ở đây chờ con nhưng lâu quá mẹ sẽ đi tìm đó." Cô nghiêm túc nói.
Cậu bé nghe lời mẹ xong chạy đi về sinh nhưng khi đi xong chạy ra ngoài lại va phải một người đàn ông mà ngã ra. Anh ta không trách mắng mà ngồi xuống quan tâm cậu bé.
"Nhóc con có sao không." Nói rồi đỡ cậu bé dậy.
"Không sao ạ, xin lỗi chú." Tiểu Bảo cười nói.
Cô vì thấy con đi lâu chạy lại thì thấy con đang đứng cùng một người đàn ông cô lo lắng chạy lại ôm con.
"Sao vậy con có sao không." Cô lo lắng hỏi.
"Không sao ạ con va phải chú ấy nên ngã thôi ạ." Tiểu Bảo nói bằng giọng ấm áp.
Lúc này cô mới nhìn lại người đàn ông kia không ai khác là người đàn ông đó Hàn Dương.
"Chu Y Nguyệt lâu rồi không gặp." Hàn Dương lúc này mới mở lời chào hỏi.
"Chào...cậu." Y Nguyệt cố ngượng cười nói với anh.
"Mẹ quen chú ấy ạ." Tiểu Bảo nắm tay áo cô lay nhẹ.
"Là bạn học đại học cũ của mẹ."
"Cậu có con rồi à." Hàn Dương bất ngờ lên tiếng.
"Ừm...."
Khi cô không biết làm sao thì Jackson đi tới. Nhóc tiểu Bảo khi thấy ba nuôi Jackson thì liền nói.
"Đi thôi mẹ ba chờ kìa."
Cô cũng hưởng ứng theo cậu bé gật đầu với anh rồi bỏ đi. Nhìn ba người Hàn Dương có chút nghẹn anh chờ cô 5 năm giờ khi gặp lại cô lại có gia đình rồi sao.
Chợt có một giọng nam vang lên.
"Anh...." Hàn Khiêm em trai Hàn Dương đi du học vừa về.
"Ra khi nào." Anh lạnh lùng hỏi.
"Khi anh ngồi với cậu bé đó. Lúc đó em còn nghĩ anh dẫn con trai đến rước em chứ." Hàn Khiêm nói.
"Con trai...." Anh chau mày hỏi lại.
"Đúng nhìn nhóc đó rất giống anh." Hàn Khiêm khoác vai anh nói.
Sau đó hai người không nói nhiều cùng về Hàn gia. Trên đường về anh vẫn luôn nghĩ về lời nói của em trai, nghĩ mới thấy nếu 5 năm trước cô có thai thì giờ con của cô và anh đã bằng cậu bé lúc nãy rồi. Kết nếu hai người quan hệ cô có thai rồi đi Mỹ sinh con thì cậu nhóc ban nãy có nguy cơ là con anh. Nhất định anh sẽ làm rõ chuyện này.