Mục lục
Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Bạch Thụy hoàn toàn không có nhớ đến những hình ảnh tựa như ký ức xa xôi của cậu luôn hiện lên trong quá trình hai người song tu, lại càng không có khả năng liên hệ nó cùng người đàn ông mà cậu cho rằng rất khó lường kia.

Cậu mang trong lòng nghi hoặc, tốc độ tắm rửa nhanh như vũ bão rồi vội vàng đỡ eo rồi khỏi phòng tắm.

Khương Sầm đã đổi giường nệm sạch sẽ, đang nằm trên đó xem điện thoại. Khi hắn nhìn thấy cậu tắm nhanh như vậy thì mày phượng nhíu lại.

Ánh mắt này của hắn dọa Bạch Thụy đứng cứng ngắt bên giường, nắm chặt cái khăn tắm duy nhất trên người, lắm lét nhìn hắn. Nói thật, cậu luôn cảm thấy ánh mắt người này rất giống phụ thân cậu, mỗi lần đều khiến cậu không tự giác mà xem trọng. Mà bởi vì có một người phụ thân rất thích ăn giấm của con trai nên khả năng nhìn mặt để phán đoán ý nghĩ của Bạch Thụy mới đặc biệt tốt. Hiện tại lại bị cậu lấy ra vận dụng để tiếp cận người đàn ông kia mà không khiến cậu bị phản phệ, tổn thương đến bản thân.

Bạch Thụy bây giờ theo bản năng làm ra hành động thu mống vuốt, đồng thời xòe nệm thịt mềm mại ra, vừa khiến cho mình trở nên vô hại, vừa khiến người đàn ông thả lỏng cảnh giác với cậu.

Mà cách làm này của Bạch Thụy lần nào cũng dùng đúng...

"Đã tẩy sạch chưa?"

Khương Sầm vốn đã không cưỡng lại được đôi mắt đen to tròn kia, hiện tại thấy cậu như vậy thì thật sự dịu xuống. Thế nhưng hắn vẫn cứng giọng hỏi, vừa vươn tay kéo cậu lên giường, nhét vào trong chăn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2. Quái Vật - Hiểu Bạo
3. Vật Lộn Với Ảo Mộng
4. Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
=====================================

Bạch Thụy gật đầu, vẫn cẩn thận nhìn biểu tình của hắn.

Khương Sầm lại không nói gì mà ôm cậu vào lòng, tay trực tiếp luồn xuống cửa mình bị hắn mài mềm, không cho cậu phản ứng mà đưa một ngón tay vào kiểm tra.



Bạch Thụy lập tức rùng mình, theo bản năng thít chặt nơi đó.

"..."

"..."

Người trong người ngoài đồng loạt khựng lại. Bạch Thụy không đợi cho hắn nói gì đã tận lực thả lỏng nơi đó ra, đầu cúi đến thấp, không dám nhìn mặt hắn nữa.

Cũng vì vậy nên cậu không có thấy ý cười trong mắt Khương Sầm.

Khương tổng kiểm tra tốt rồi, tuy không hiểu sao cậu tẩy sạch nhanh vậy nhưng vẫn vừa lòng mà dùng máy sấy thổi tóc cho cậu rồi mới ôm cậu nằm trong chăn. Khương tổng ta một chút cũng không ý thức được những hành động của hắn thật sự không phù hợp với mối quan hệ của hai người.

Cơ mà Khương tổng ta có từng nuôi tình nhân bao giờ đâu mà biết...

Còn Bạch Thụy thì càng không có khả năng hiểu biết những thứ đó, cậu chỉ theo bản năng mà làm ra những việc tốt nhất cho mình thôi. Xem như là quán triệt lời dạy của cha mình, thuận theo tự nhiên.

Bạch Thụy từ lúc đó đều im lặng nằm trong ngực Khương Sầm, tay tưởng như gác hờ trên bụng nam nhân, thực chất là đặt ở vị trí đan điền, âm thầm kiểm tra.

"Sờ tốt không?"

Cậu đang tập trung thì bỗng nhiên đỉnh đầu vang lên tiếng hỏi trầm thấp khàn khàn từ tính, dọa cậu mém chút là nhảy dựng.

Bạch Thụy phải mất mấy giây mới hiểu được ý tứ trong lời hắn. Tiểu bá vương ngốc bạch ngọt nhưng tư chất tuyệt đỉnh đầu óc lập tức xoay chuyển rồi thật sự giả bộ sờ tới sờ lui mấy cái, sau đó thành thật đáp: "Tốt."

Đáp xong lại ngang nhiên sờ tiếp.

Lòng ngực nam nhân phập phồng một chút. Bạch Thụy tuy không nhìn thấy biểu tình của hắn nhưng cậu cảm giác được hắn không có không vui thì an lòng. Lúc này cơn mệt mỏi ập tới khiến cậu không nhịn được ngáp một cái thật lớn, ý nghĩ xăm xoi người đàn ông nhất thời bay mất một nữa.

Sao có thể không mệt được chứ, chỉ là cậu hơn người nên mới trụ được đến giờ thôi. Với cả cậu đã kiểm tra sơ rồi, hắn đúng là người thường. Đầu óc cậu không có khả năng nghĩ được sâu xa hơn nữa, càng nghĩ lại càng mệt mỏi.

"Ngủ đi."



Khương Sầm không biết khổ sở của người trong lòng, hắn vỗ nhẹ vào mái tóc mềm mại sáng rực chói mắt dù là ở trong ánh sáng mờ ảo của phòng ngủ, dỗ dành.

Lời này thật sự có ma lực, khiến cho mí mắt Bạch Thụy lập tức sụp xuống.

Thôi đi, thời gian còn dài, không sợ không tìm hiểu được rõ ràng. Cậu có thể khẳng định một điều kiếp nạn của cậu nhất định có liên quan đến người này, chỉ cần cậu không rời khỏi hắn, đáp án sẽ lộ ra thôi.

Nghĩ thông rồi, Bạch Thụy không lại xoắn xuýt nữa, ôm eo người nam nhân, đầu gác vào ngực hắn ngủ mất.

Cậu không biết, người đàn ông sao không phải giống cậu, cũng có rất nhiều nghi hoặc đối với cậu chứ. Nhưng hắn khác cậu, hắn cho rằng hắn đủ khả năng kiểm soát Bạch Thụy, có thể trước khi cậu gây hại cho mình mà làm ra hành động chế ngự nên hắn mới có thể bình thản như hiện tại.

Khương Sầm ánh mắt trầm trầm nhìn thiếu niên trong ngực một lúc lâu mới thở dài ôm người đi ngủ.

Chỉ là khổ cho hai anh em Sùng gia đợi cả đêm vẫn không thấy Khương Sầm đi ra. Thế này họ mới nhận mệnh rằng đêm nay hắn sẽ ngủ lại đây, bên cạnh tiểu tình nhân của hắn.

Hai anh em nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau ý nghĩ không khác mấy. Đồng thời họ nghĩ, họ nên đánh giá lại sự coi trọng của Khương tổng đối với vị tiểu minh tinh do chính tay hắn dẫn dắt vào nghề này rồi.

Một đêm cứ vậy trôi qua.

Sáng hôm sau Bạch Thụy không ngoại lệ tỉnh lại trong ngực nam nhân. Cậu phải mất một lúc lâu mới tỉnh được hồn, sau đó ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang ngủ của người nam nhân đến xuất thần.

"Nhìn cái gì?"

Giọng Khương Sầm bay vào tai khiến cậu giật cả mình, vội vàng cụp mắt xuống. Trong lòng Bạch Thụy thì ảo não không thôi. Từ khi đến đây, tu vi mất hết không nói, tâm cảnh giác của cậu giống như cũng yếu đi, vậy mà không nhận ra người bên cạnh đã tỉnh. Dù biết thế giới này không giống như tu chân giới mạnh thì sống yếu thì chết, nhưng như vậy thì quá khó coi rồi. Bản thân cậu cũng cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.

Không được, cậu cần phải kiểm điểm lại bản thân.

Nhưng mà... Được rồi... Bạch Thụy cảm thấy người này lúc chưa dậy thì thật quá tốt nhìn, có điều mở mắt ra rồi lại thêm mở miệng, cậu thật sự là không dám chọc hắn. Nam nhân này có vẻ có tính xấu lúc ngủ dậy, giọng đặc biệt trầm đến dọa người, trực tiếp dọa tiểu hỗn kim sắc long nào đó đến cuộn tròn, rút đầu vào giữa.

Cái xoáy lỳ lọm giữa đỉnh đầu thiếu niên trực tiếp lọt vào mắt ai đó.



Nam nhân lười biếng nghiêng thân, chân dài dưới chăn quấn lên người Bạch Thụy, cánh tay rắn chắc ôm đầu cậu, cằm gác lên trên cái xoáy kia cạ cạ vài cái.

"..."

Giống chó quá... Khụ...


Bạch Thụy tiểu đồng học vội vàng ném ý nghĩ này vào vực sâu hỗn độn.


Đương lúc cậu chột dạ sợ bị người phát hiện suy nghĩ xấu thì đã nghe nam nhân khàn giọng hỏi.


"Dạo này làm gì rồi?"


Giọng điệu chính là giống như đang hỏi chuyện nhà, lại vì đang nằm trên cùng một chiếc giường, đắp một chiếc chăn nên có vẻ giống như cuộc nói chuyện buổi sáng giữa một đôi phu phu...


Vậy mà người hỏi chẳng có ý thức, người nghe càng không biết có gì sai.


"Đi chụp hình quảng cáo, quay video."


Tóm lại là đi làm dáng và chỉ làm dáng cho người ta xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK