Đường Ca chịu không nổi nữa ngừng lại chống eo vừa thở hổn hển vừa nói với Lục Thời Minh cũng không khác hắn nhiều lắm đang đứng ở cách đó không xa, tay chống trên một bồn hoa bên đường thở như điên.
"Ai mượn cậu chạy!?"
Lục Thời Minh nghe hắn nói không có tấm thẻ nào mà muốn lên tăng xông máu. Cho dù chưa chắc hắn cướp được nhưng như vậy không phải nãy giờ họ làm trò hề à?
Hai anh nhân viên đuổi theo họ cũng thấy họ ngu đần chứ chẳng nói. Hại họ chạy muốn ná thở luôn.
"Ai bảo anh đuổi dữ vậy chi?"
Đường Ca ngu mới nhận phần sai về mình.
"Nếu anh không tin thì có thể hỏi hắn. Trời đất chứng giáng tôi không có tìm được cái gì!"
Hắn còn sợ Lục Thời Minh không tin mà chỉ tay về phía anh nhân viên đi theo mình vừa luôn miệng thề thốt.
Lục Thời Minh bán tín bán nghi theo tay hắn nhìn tới. Anh nhân viên đã muốn trào phúng họ trong lòng bất đắc dĩ phối hợp mà gật đầu một cái. Vẻ mặt muốn có bao nhiêu bất lực thì có bấy nhiêu.
"Giờ anh đừng đuổi theo tôi nữa đi. Trời đã muốn trưa rồi."
Nãy giờ họ đã lãng phí bao nhiêu thời gian. Không biết bên kia Bạch Thụy có thuận lợi hay không nữa. Thật sự mà nói, Đường Ca không phải tự nhiên chạy. Hắn có mục đích của mình. Ý định là muốn dẫn nhóm người này đi, cho dù Bạch Thụy có đến nơi tụ họp không thấy hắn thì cậu vẫn sẽ trước tiên còn thời gian tìm kiếm. Mặc kệ có dụ được tất cả đi hay không thì bớt được người nào hay người ấy. Năng lực của Bạch Thụy trong vòng một hắn đã thấy, không gian nơi này lại lớn, cậu có thể đối phó được một hai người. Cuối cùng dụ đi được Lục Thời Minh, Đường Ca miệng nói xằng nói bậy vậy chứ trong lòng thật ra đã đang cười vừa lòng rồi.
Biết là không có kết quả, dù rất tức khí Lục Thời Minh vẫn phối hợp đình chiến. Hai người giống như hóa thù thành bạn cùng nhau trở lại điện chính. Có lẽ không phải Lục Thời Minh không biết ý đồ của Đường Ca, chỉ là hiện tại tính toán gì còn không bằng tranh thủ thời gian còn sót lại mà tìm kiếm mục tiêu.
Nhưng trước lúc họ đặt chân lên điện chính một khắc thì Bạch Thụy đã bị một chú tiểu gọi đến phía sau chính điện.
Người nhìn thấy hình ảnh này chỉ có mỗi Khương Sầm và anh nhân viên đi theo Bạch Thụy đến bên trong.
Tiêu Hằng loay hoay một hồi lúc nhìn lại không thấy Bạch Thụy đâu thì sắc mặt hắn xấu khỏi nói. Hắn vội vàng tìm kiếm xung quanh nhưng đến nữa cái bóng của Bạch Thụy đều không nhìn thấy. Rõ ràng hắn vẫn lẩn quẩn bên ngoài này, nếu Bạch Thụy đi ra ngoài hắn nhất định sẽ thấy. Nhưng trong điện không có, chẳng lẽ đối phương tọa hóa rồi?
"Tiêu Hằng!"
Trong lúc hắn đang vò đầu bức tai thì nghe thấy tiếng gọi của Lục Thời Minh.
"Bên cậu có tiến triển gì không?"
"Bên anh thế nào?"
Hai người cùng lúc hỏi nhau. Nhưng Tiêu Hằng mắt sắc nhìn thấy Đường Ca đi theo Lục Thời Minh về cùng nên trước tiên đáp lời hắn nói: "Anh Trác đi nơi khác tìm rồi. Tôi ở đây canh Bạch Thụy vừa tìm cũng không thấy có gì. Bên anh thì sao?"
Hắn hỏi lại.
"Không có gì. Nhưng cậu canh gì Bạch Thụy? Rồi cậu ta đâu?"
Lục Thời Minh vừa đáp vừa hỏi.
"Mới đây thôi cậu ta đã biến đâu mất rồi. Lúc chúng tôi tìm đến cậu ta đã quỳ ở trong điện rất lâu. Không biết là đánh cái chủ ý gì nên tôi ở xung quanh đây vừa tìm vừa canh chừng cậu ta. Ai biết chớp mắt cái đã không thấy nữa."
Vẻ mặt Tiêu Hằng xấu thấy rõ.
Lúc này Trác Dịch cũng từ phía xa đi đến. Nhóm ba người họ bỗng nhiên tách ra nhất thời xem như tập hợp đủ.
Lục Thời Minh nhìn thấy cái lắc đầu của Trác Dịch thì không khỏi ở trong lòng nói xuất sơn bất lợi. Hắn lại nhìn Đường Ca đang đi lòng vòng quanh điện tìm Bạch Thụy thì không khỏi nói với hai người còn lại: "Hiện tại cho dù có tìm thấy Bạch Thụy chúng ta vẫn chưa chắc làm gì được. Chi bằng đi ăn trước rồi đổi chỗ khác. Trên người tôi có thẻ thỏ ngọc, lúc đó chúng ta dùng xem đội nào đang dẫn đầu lại tính."
Biết hắn nói không sai, tuy Tiêu Hằng còn chưa cam lòng nhưng vẫn là cùng hai người còn lại rời đi ngôi chùa.
Ở nơi này nhất thời chỉ còn một mình Đường Ca lòng vòng tìm kiếm Bạch Thụy. Nhưng tìm một hồi hắn không nhịn được chống eo nhìn anh nhân viên của mình hỏi: "Anh nghĩ cậu ấy đi đâu rồi?"
Anh nhân viên bất lực lắc đầu. Bỗng nhiên ở lúc này anh ta nhìn thấy Bạch Thụy từ phía sau bức tượng lớn đi ra. Máy quay chĩu về hướng đó vừa không quên nhắc nhở Đường Ca: "Cậu ấy kìa!"
Đường Ca lập tức quay phắt lại, vừa lúc nhìn thấy rõ Bạch Thụy từ nơi nào đi ra.
"Sao cậu lại ở trong đó!? Đừng nói cậu chạy đến bên trong tìm luôn nha!"
Hắn đầy mặt bán tín bán nghi hỏi.
"Không phải! Anh có tìm được gì không?"
Bạch Thụy vừa lắc đầu bác bỏ suy nghĩ kì quái của hắn vừa hỏi.
"Tổ chương trình lần này giấu ác quá."
Đường Ca lắc đầu còn không quên oán giận.
"Đã muốn trưa, chúng ta đi ăn thôi."
Bạch Thụy ra kiến nghị.
"Được... Ấy, cậu còn chưa nói cho anh cậu có tìm được gì không? Rồi làm sao cậu lại ở bên trong?"
Đường Ca đáp một nữa thì nhớ ra chuyện này. Hắn vừa đuổi theo Bạch Thụy vừa gặng hỏi.
"Tôi tìm được một tấm thẻ tinh hà. Còn có thông tin từ tấm thẻ tinh tú."
"Thẻ tinh tú!?"
Đường Ca vừa nghe đã nhảy dựng lên. So với tấm thẻ thường Bạch Thụy tìm được thì hắn đương nhiên quan tâm thẻ tinh tú hơn.
"Ủa mà sao lại là thông tin?"
Nhưng hắn lập tức nhận ra vấn đề.
"Vậy phải hỏi tổ chương trình rồi. Theo tôi suy đoán thì muốn tìm được thẻ tinh tú buộc lòng chúng ta phải tìm được điểm mấu chốt ở mỗi địa điểm chỉ định, sau đó từ từ lần mò đến vị trí chính xác nhất."
"..."
Đường Ca trong lòng chỉ muốn mắng mẹ nó. Muốn họ chạy nguyên cái thành phố để tìm một tấm thẻ. Này không còn là hên xui chạy ít chạy nhiều nữa mà phải chạy hết.
"Nhưng thật ra không giống như anh nghĩ đâu. Lỡ như anh vô tình tìm được điểm mấu chốt ở gần vị trí vật phẩm được giấu nhất thì không cần phải mắc công chạy hết."
Bạch Thụy vừa nói xong Đường Ca cũng đúng lúc nhận ra điều này.
"Vậy cậu đã tìm được gì rồi?"
Hắn còn không quên lội ngược về hỏi.
"Anh không biết đâu. Cậu ấy quỳ trong điện thờ gần một tiếng rưỡi đồng hồ chỉ để trụ trì từ bi gọi cậu ấy vào rồi nói cho cậu ấy biết thông tin."
Anh nhân viên phía sau không nhịn được cảm thán. Thời điểm nghe trụ trì nói, lại nhìn vẻ thản nhiên như đã đoán được của Bạch Thụy hắn mới biết trong này có mánh. Bạch Thụy không phải làm bậy nãy giờ. Nhưng chịu quỳ lâu như vậy hắn không khỏi bội phục cậu.
Quả nhiên vừa nói xong hắn đã nhìn thấy Đường Ca trố mắt ra nhìn Bạch Thụy như gặp quỷ.
"Rồi sao cái chân cậu còn đứng được vậy?"
Đường Ca cứng họng một hồi thì phun ra câu này. Hắn không nghĩ Bạch Thụy lại bất chấp thế. Còn nữa: "Làm sao cậu biết làm vậy sẽ được người nắm manh mối chủ động đưa ra tin tức?"
"Chân tôi không sao. Chỉ là quỳ chút thôi, không có vấn đề. Còn về việc tôi làm sao biết... Tôi vô tình nghe được phật tử ở đây nói đến."
"..."
Một chút là nhiêu đó? Rồi cái vận may cứt chó gì mà chỉ lượn một vòng đã nghe được thông tin hay vậy? Hắn cũng muốn nữa. Nhưng nghĩ đến phải quỳ lâu như vậy, hắn lại thôi.
"Tôi cũng không biết làm vậy có được hay không, chỉ là thử một chút."
"..."
Đó là thử một chút? Nói thế ai tin?
Bạch Thụy nhất định đã có phán đoán chắc chắn được ít nhất là năm mươi phần trăm trở lên mới dám liều mạng vậy. Thử hỏi một tiếng rưỡi là bao nhiêu thời gian mà nói thử là thử. Lỡ không được gì không phải lãng phí cả. Nhưng mà hắn nghĩ, ít nhiều gì cậu còn tìm được một tấm thẻ, hắn thì không... Đường ca nhịn lại không nói gì nữa mà cùng Bạch Thụy rời đi ngôi chùa.
"Chân cậu không sao thật chứ?"
Trong lúc đi hắn còn không quên quan tâm cho đôi chân đẹp đẽ của Bạch Thụy.
"Tôi không sao thật."
Quỳ nhiêu đó có là gì với cậu. Thân thể cậu cho dù chôn dưới đất mười vạn tám nghìn năm đều sẽ nguyên vẹn, còn có thể lấy ra dùng lại nữa.
"Đúng rồi. Đi ăn ở đâu vậy?"
Bạch Thụy bỗng nhiên hỏi.
"Cậu không xem phiếu ăn à?"
Đường Ca theo bản năng thắc mắc. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng trả lời cậu: "Bên dưới góc của tấm phiếu có ghi tên quán và địa điểm quán ăn."
Bởi vì hắn nghĩ đến chơi trượt ván Bạch Thụy còn không biết thì có không chú ý hình thức của những tấm phiếu này cũng không có gì lạ.
Bạch Thụy gật đầu. Cậu không có hỏi địa điểm là đâu mà chỉ nhất mực đi theo Đường Ca là đủ rồi. Nhưng nữa chừng cậu bỗng nhiên nhớ ra bản thân đã quên cái gì thì lập tức khựng lại bước chân. Đường Ca tự nhiên thấy cậu dừng lại thì cũng dừng theo. Hắn còn cảm thấy khó hiểu vì vẻ mặt của cậu mà không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Thụy đắn đo một chút rồi nhìn Đường Ca hỏi: "Lúc anh đến... Mà thôi."
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không có hỏi ra miệng mà tiếp tục đi theo Đường Ca. Người sau đầy đầu khó hiểu nhưng không có thắc mắc nữa. Họ không có thời gian chần chừ thêm mà bụng còn đói. Mới nãy hắn còn cùng Lục Thời Minh thi chạy một trận nên bụng đói khỏi biết, não mệt không muốn hoạt động nữa. Ngược lại là anh nhân viên đi theo Bạch Thụy lại có điều suy nghĩ. Có điều không đợi anh ta nghĩ nên nhắc nhở Bạch Thụy một chút thì ở nơi quán ăn đội họ sẽ đến, Khương tổng chúng ta đã ngồi đợi sẵn từ lâu.