Sùng Minh nhìn bộ dáng hờ hững của tiểu minh tinh nhà mình mà bất lực không thôi.
“Đúng rồi, sáng nay nghe trong nhà có tiếng động lớn. Đang làm cái gì sao?”
Hắn nhớ ra chuyện này nên thuận miệng hỏi.
“Khương Sầm nói làm cho tôi một phòng tập trong nhà.”
Bạch Thụy đơn giản đáp.
“Cho cậu?”
Sùng Minh bất ngờ.
“Ừm.”
Bạch Thụy bình thản xác nhận, không hề có ý định giải thích gì hơn cũng như bận tâm Sùng Minh đang nghĩ gì.
“Vậy cũng được. Nhiều tập một chút cho khỏe người.”
Minh tinh coi trọng vóc dáng bất kể là nam hay nữ. Bạch Thụy có giác ngộ này hắn mừng còn không kịp. Còn về việc rốt cuộc là dựng cho Khương Sầm hay chỉ cho Bạch Thụy, Sùng Minh cảm thấy không cần xoắn xuýt vấn đề này làm gì.
Bạch Thụy biết hắn hiểu lầm nhưng không có đính chính lại. Dù sao ở một góc độ nào đó thì không khác nhiều so với hắn nói cho nên cứ để vậy đi.
Lại đi một chút, rốt cuộc họ đã đến được trường quay, nơi ghi hình của tập một Minh Tinh Đại Chiến Tràng đợt này.
“Khách mời trấn tràng mỗi đợt mỗi khác cho nên anh không thể giúp cậu điều tra. Nhưng đa số họ đều là tiền bối của cậu nên cậu cứ xưng hô theo đó là được. Còn những minh tinh tham gia chương trình như cậu thì cậu thích thì tiếp xúc, không thì thôi.”
Sùng Minh trước khi xuống xe còn không quên tranh thủ nói.
Bạch Thụy trước sau như một gật đầu ý đã biết.
Hai người cùng nhau bước vào khu công xưởng đã không còn hoạt động của thành phố S. Đây chính là địa điểm ghi hình đợt này của họ.
Lúc họ đến nơi này đã được xử lý gọn gàng, tạo điều kiện thuận lợi cho quá trình ghi hình nhưng trông vẫn có vẻ rất gì và này nọ. Một vài minh tinh tuổi tác còn nhỏ đến trước họ có vẻ không quen với khung cảnh hoang vu này mà tỏ ra rất gò bó, khép nép đứng bên cạnh trợ lý của mình chứ không dám đi loạn xung quanh. Không phải ai cũng có thần kinh thô, không sợ nọ sợ kia khi bước vào một môi trường xa lạ còn cũ kỹ hoang vắng như vầy. Cái nơi có vẻ rất thích hợp để giết người hủy thi, nghe cứ kinh dị thế nào. Cho dù lúc này ở đây phải có tới hai ba chục người là nhân viên của chương trình đang sắp xếp thiết bị cần thiết buổi ghi hình.
“Họ chính là khách mời đặc biệt phụ trách trấn tràng của đợt này.”
Sùng Minh vừa liếc mắt nhìn một cái đã nhắm chuẩn vào một nhóm người tuổi tác so với Bạch Thụy lớn hơn ít nhất là chục tuổi đang đứng chụm đầu cười nói ở kia. Một trong số những người này sẽ đồng hành cùng Bạch Thụy trong suốt quá trình ghi hình sau đó của Minh Tinh Đại Chiến. Mà dựa theo quy tắc của những tập trước thì đám Bạch Thụy có một cơ hội lựa chọn tiền bối đồng hành theo ý mình. Cho nên hiểu rõ họ, chọn đúng người sẽ ít nhiều giúp Bạch Thụy đi được đến cuối, thứ đạt được cũng nhiều hơn.
Bạch Thụy ngoan ngoãn nhìn theo ánh mắt của hắn.
“Bắt đầu từ người đàn ông mặc áo thun xám cao nhất theo chiều kim đồng hồ là Hồ Đới Thiên, nam ảnh đế ba mươi tám tuổi. Lê Kim Cửu, nữ diễn viên ba mươi hai tuổi. Hai người này có vẻ không có gì nổi bật nhưng người thứ ba, Sóc Nguyệt, nữ ca sĩ kiêm biên đạo múa nổi tiếng năm nay ba mươi lăm. Chị ta đã từng xuất hiện trong mùa trước, năng lực cực cao. Nếu giành được sẽ có lợi cho cậu. Tiếp theo là Lục Thời Minh, nam diễn viên chuyên đóng phim hành động năm nay đã bốn mươi, là người lớn tuổi nhất trong đám người đó. Tạm thời anh ta là người mới duy nhất có tiềm lực trong mùa này. Anh ta còn là nam nên khả năng lớn sẽ là người đi được đến cuối. Hai người còn lại là Đường Ca ba mươi lăm tuổi, nam dẫn chương trình cực kỳ nổi tiếng trong các sự kiện lớn của giới giải trí và cả thể thao trong nước. Đường Hạ, em trai Đường Ca, nam ca sĩ ba mươi hai tuổi.”
Sùng Minh đọc hết một lượt. Nói xong còn quay qua hỏi Bạch Thụy đã nhớ hết chưa.
Bạch Thụy ra ngoài đều kiệm lời. Nếu không cần mở miệng thì cậu sẽ không phí sức huy động khớp hàm. Cậu thường chỉ có gật đầu khi nghe Sùng Minh nói nên lần này cũng vậy.
Vài chục người không làm khó được Bạch Thụy chứ nói chi nhiêu đây. Có điều việc nhìn nhận một người thế nào là tốt trong mắt Bạch Thụy chưa chắc sẽ giống với cái nhìn của Sùng Minh. Nhưng cậu sẽ không nói ra.
Sau đó Sùng Minh không có nói gì nữa mà Bạch Thụy cũng không hỏi. Xem ra không còn ai quan trọng cho hắn nhắc nhở cậu nữa. Bạch Thụy nhìn trong mắt, thấy rõ được năm người sẽ tham gia đợt này cạnh tranh cùng cậu tuổi tác đều chẳng khác so với Tô Miện. Tính cả cậu thì có bốn nam và hai nữ. Năng lực thì… Không cần cậu phải để trong lòng. Vốn dĩ thì cậu cũng không cần để ý đến ai làm gì. Cậu tự tin mình có thể tung hoành trong chương trình này cho đến cuối.
“Ô, người ngoại quốc à?”
Bỗng nhiên một tiếng kinh hô vang lên thu hút sự chú ý của đám người.
Thì ra một trong số sáu vị đại trấn tràng đang đứng ở kia có người nhìn thấy Bạch Thụy bên cạnh Sùng Minh nên kinh ngạc kêu lên.
Bỗng nhiên bị chú mục Bạch Thụy không hiểu ra sao nhưng không có bối rối mà đứng yên ở đó mặc người nhìn ngắm.
“Đó là minh tinh tham dự chương trình đợt này. Chắc không phải người ngoại quốc đâu. Khuôn mặt, thân hình kia đậm chất Á Đông như thế.”
“Mái tóc có lẽ là nhuộm lên nhỉ.”
“Minh tinh thời nay chơi trội vậy à?”
“Tôi thấy không giống, nhìn rất đẹp.”
Sáu người đứng nhướng mày sờ cằm bàn tán, nhìn ngó không chút kiêng nể gì. Những người khác xung quanh nghĩ gì Bạch Thụy không biết nhưng cậu không cảm thấy trong lời nói của họ có ẩn chứa ác ý nên cậu không bận tâm nữa.
Đương nhiên không thiếu những ánh mắt ẩn giấu ý xấu nhưng ngại nơi này nhiều người nên không dám mở miệng. Với cả họ cảm thấy mình không đủ tiếng nói để mở miệng tự nhiên như đám người kia. Không khéo lại đắc tội với người không thể đắc tội. Ai cũng muốn dựa vào cơ hội lần này để nổi tiếng. Còn chưa bắt đầu đã khiến người khác có cái nhìn không tốt về mình, nhất là trong mắt sáu vị tiền bối kia là một sai lầm không nên mắc phải.
“Minh tinh thời nay có một người cá tính giống như vậy, tự nhiên làm tôi nhớ đến Tô Miện, nam minh tinh mới nổi, nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn còn độc mồm độc miệng kia.”
Đường Hạ sờ cằm nhìn Bạch Thụy, không biết có phải có xích mích gì với Tô Miện mà khi nói đến cậu ta ngữ khí đặc biệt nặng. Bạch Thụy nghĩ, xem ra Tô Miện người này danh tiếng không phải nhỏ bình thường. Ít nhất những nhân vật đi trước này cũng biết đến cậu chàng. Thiết nghĩ Tô Miện nhất định sẽ rất tự hào cho xem.
Tô Miện đang nằm bẹp trên giường không nhịn được đánh cái hắt xì thật lớn, còn đánh động cả người bên cạnh. Cái eo bị người nắm khiến hắn nhịn không được ở trong lòng mắng tên đáng chết nào mẹ nó nhắc hắn. Nhưng hắn lại không dám giãy giụa cái ôm của người kia mà nhận mệnh vùi đầu vào ngực đối phương.