Sùng Minh không chút nào bận tâm mà cứa vào lòng Tô Miện một cái thấy máu.
Này chẳng khác nào nói Tô Miện xấu là do bản thân cậu ta vốn xấu sẵn đâu chứ.
“Bạch Thụy! Trợ lý của cậu thật sự là không được, quá đắc tội người! Cậu mau đổi anh ta đi!”
Tô Miện sao chịu cho nổi, lập tức giật dây Bạch Thụy.
“Không có khả năng!”
Sùng Minh không đợi cho Bạch Thụy nói đã lên tiếng phản bác cho chính mình.
“Sao có thể chứ!?”
Tô Miện không tin.
“Anh ấy là người đại diện của tôi đó.”
Bạch Thụy đã hiểu được chút chút chuyện trong ngành showbiz nên một mặt biểu tình vô tội mà duy trì cho Sùng Minh. Việc một minh tinh sống chết có liên quan rất lớn đến người đại diện. Chỉ có người đại diện đổi minh tinh chứ không có việc ngược lại được.
Tô Miện thật sự là sợ ngây người.
Cậu ta không có lý nào không hiểu chuyện này. Cứ việc người đại diện của cậu ta không có khả năng rảnh rỗi mà đi theo cậu ta mà là trợ lý thì biết. Một người đại diện thường có tới vài minh tinh dưới trướng. Chức vụ không khác gì quản lý trong mấy công ty lớn cả.
“Vậy sao anh lại đi làm trợ lý cho cậu ấy?”
Tô Miện thật sự là kinh đến lạc cả giọng luôn mà vẫn muốn hỏi.
“Rảnh.”
Sùng Minh nói thật mà không ai tin nổi.
Nhưng họ có thể nghĩ sâu xa hơn, lại vô tình chạm đến chân tướng nhất. Đó là có thể lai lịch của Bạch Thụy rất lớn, mới khiến cho một người đại diện theo bên cạnh đích thân bồi dưỡng.
Nhưng nó vẫn là phù hợp với câu nói trả lời của Sùng Minh không phải sao? Hắn chỉ phụ trách mình Bạch Thụy, đương nhiên là rảnh rồi.
“Các cậu đã xong chưa? Ồ!”
Tiêu Tầm từ bên ngoài đẩy cửa nhìn vào, nữa nhìn thấy Bạch Thụy thì kinh hô một tiếng.
Rõ ràng là ông không ngờ cậu lại hợp với tạo hình cổ trang như vậy. Mới nhìn mái tóc cực kỳ Tây hóa của cậu, không ai nghĩ cậu che nó đi lại có biến đổi lớn như vậy.
Hay là bởi vì người vốn đẹp nên mặc cái gì cũng hợp? Lời này tuy rất đắc tội người nhưng không thể không nói nó mới là lời lý giải tốt nhất.
Ngũ quan của Bạch Thụy tuy có phần ngốc nghếch nhưng không thể không nói, cái cằm kia, cái mũi kia, vầng trán kia… Tất cả đều thích hợp, không chê vào đâu được. Còn có khí chất… Thế mới nói khí chất một người có thể ảnh hưởng lớn vậy đó, trực tiếp che lấp đi rất nhiều thứ. Trong lịch sử ngành diễn viên thì không hề thiếu những người xấu nhưng được cái khí chất thích hợp mà tạo ra tiếng vang lớn. Cho dù sau đó họ chỉ đóng vai phụ là chủ yếu nhưng ai nói đóng vai phụ là không nổi tiếng được đâu.
Người khác nghĩ gì không biết, hiện tại mặc lại cổ phục Bạch Thụy cảm thấy bản thân như thể đã trở lại tu chân giới làm một tiểu bá vương hoành hành ngang dọc không ngán ai vậy đó. Đặc biệt là lúc Sùng Minh đưa đạo cụ bên người của Tô Lạc cho cậu, Bạch Thụy theo bản năng múa may vài cái… Thiếu niên lang một người một kiếm tung hoành khắp nơi lập tức xuất hiện trước mắt đám người. Bạch Thụy thật sự là vui vẻ dù biểu tình trên mặt cậu chẳng hề thay đổi gì. Chỉ có bước chân cậu phiêu phiêu như muốn bay lên, cả người gần như bừng sáng mới chút nào thể hiện tâm tình của cậu. Nếu không phải cố kỵ người ta sẽ nhìn ra cái gì, Bạch Thụy nhất định sẽ múa ngay một bộ kiếm pháp cho thỏa lòng thỏa dạ.
Nhưng việc Bạch Thụy sử dụng kiếm một cách thuần thục như vậy vẫn là biên đạo kỹ thuật nhìn không chớp mắt. Có điều mặc dù Bạch Thụy không thể đánh một trận thỏa thích nhưng hình ảnh cậu cầm kiếm khua khua đã khiến cho khí chất đặc biệt mang theo tiên khí kia chói mù mắt người khác.
Cho dù là Trác Dịch trong tạo hình Khiêm Vương mới đầu cũng khiến người ta kinh thán như vậy mà hiện tại Tiêu Tầm lại cảm thấy không bằng chút nào. Chưa hết, nữ chính Tô Mạc Đình do nữ minh tinh hạng hai Tiêu Tầm tìm về được - Lý Tình vốn có vài phần giống Bạch Thụy hiện tại nhìn lại bỗng nhiên cảm thấy có phần kém sắc quá mức.
Phạm Dao Lạc đứng một bên thật không khỏi cảm thấy thương sót cho Lý Tình, chút khó chịu gì đó trong lòng nhờ vậy mà giảm đi rất nhiều.
“Đây là… Tô Lạc?”
Bạch Thụy bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam trầm ấm, nghe cũng hay không kém Khương Sầm nhưng lại mang theo phong vị khác gọi tên Tô Lạc. Có điều bên trong âm thanh kia tồn tại một thứ cảm xúc kỳ lạ Bạch Thụy khó hiểu lại không khiến cậu cảm thấy thoải mái. Cậu bất giác quay đầu nhìn lại dò xét.
Người đến là một nam nhân thân hình cao to đạt chuẩn, nhan sắc một chút đều không kém Khương Sầm nhưng hắn thiên về vẻ đẹp hào hoa phong lưu, Khương Sầm lại cho người ta cái cảm giác đẹp đến lạnh lùng khó gần. Có lẽ chính vì vậy mà giọng nói của hắn cũng mang âm sắc khác hẳn so với Khương Sầm. Lại thêm cặp mắt đào hoa kia, nếu anh ta cố tình nhìn ai đó, họ nhất định sẽ không nhịn được rung động. Bạch Thụy nhận ra, hắn chính là người đóng vai Khiêm Vương, Trác Dịch. Ừ thì biết rồi, nhưng mắc gì anh ta lại dùng ánh mắt giống như đang muốn quyến rũ ai nhìn cậu chứ?
Có điều không biết có phải là do nội dung phim hay chỉ đơn giản là tính bát quát của con người, nhưng khi Trác Dịch vô tình so với Bạch Thụy cao hơn một chút, bất ngờ đứng bên cạnh Bạch Thụy thì lại lập tức mang cho người ta cảm giác couple rõ rệt. Lắm người nhìn thấy hai người đứng ở bên nhau còn nghĩ, đợi lên phim kiểu gì cũng bị fan ship cho xem.
Phòng quảng bá cho phim vừa thấy đầu đã nhảy số ngay. Đây thật sự là cơ hội để quảng cáo cho bộ phim, tạo drama nhằm thu hút công chúng tốt nhất. Họ lập tức kéo Tiêu Tầm qua một bên chụm đầu hội ý liền.
Ngược lại so với bọn họ, Bạch Thụy nhìn Trác Dịch không bất ngờ khi chẳng có cảm giác gì đặc biệt như cái cách hắn nhìn cậu. Còn trong ánh mắt của Trác Dịch lúc này lại là sự tán thưởng không hề che dấu. Đó là biểu hiện bình thường của một người khi nhìn thấy thứ hợp ý mình còn không tầm thường trong mắt người khác, không hề khiến người ta hiểu làm. Nhưng Bạch Thụy vẫn nhìn thấy ẩn sâu hơn trong ánh mắt kia là một chút gì đó cậu không muốn hiểu. Ngay sau đó đã bị cậu trực tiếp xem như không thấy.
Tiêu Tầm dù biết thì ông cũng không bận tâm. Cái ông để ý là ông nhận ra được biểu tình này của Trác Dịch cực kỳ ăn khớp với cái nhìn của Khiêm Vương dành cho Tô Lạc.
Thế là ông không chút do dự để cho phòng quảng bá phim cứ hết sức mà làm, cố gắng càng nhiều càng tốt tạo gió cho bộ phim trước khi nó chính thức công chiếu.
Quá trình chụp hình sau đó đặc biệt thuận lợi. Nhiều người còn nghĩ muốn nhìn xem trò vui của tiểu bạch Bạch Thụy, kết quả cậu lại làm đến xuất sắc khiến họ nghẹn một bụng trào phúng lại không có cơ hội nói ra. Nếu không phải ai nấy đều là diễn viên thì vẻ mặt như nuối phải ruồi kia nhất định sẽ bị bại lộ rồi.