Mục lục
Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đang xem gì?"

Khương Sầm sau khi ném một hạt hướng dương bằng kỹ năng đặc biệt lợi hại bách phát bách trúng của hắn vào ổ chuột cách đó bốn mét làm thưởng cho thì ngồi xuống bên cạnh tiểu minh tinh. Hắn ngồi một cách tùy ý khiến chiếc chân dài người người thèm thuồng khẽ chạm vào bắp chân trắng nõn bởi vì mặt quần đùi ống rộng mà bị cuốn lên khi cậu ngồi của Bạch Thụy, đầu gác trên lưng ghế ung dung nhìn sườn mặt cậu hỏi.

"Danh sách diễn viên Cổ Nguyệt Ngụy Thủy Sùng Minh muốn tôi xem."

Bạch Thụy thuận thế dựa thân hình lười biếng của cậu lên người hắn, không nhanh không chậm đáp.

"Xem cũng tốt nhưng không cần chú ý nhiều."

Khương đại tổng tài cho ra kết luận đanh thép.

Nhưng Bạch Thụy đối với hắn nói gì nghe nấy nên chưa từng cãi lại mà gật gật đầu ý đã biết. Khổ cho Sùng Minh ở trong nhà bếp không ngừng oán giận Khương đại tổng tài dạy hư tiểu minh tinh nhà hắn. Không khéo lại dưỡng ra một tiểu minh tinh coi trời bằng vung mất thôi, Sùng Minh đau khổ nghĩ. Có hai vị chủ nhân như vậy, làm đại diện không có sướng chút nào hết...

Không được, hắn phải tranh thủ nhắc nhở cậu vài câu, tránh cho người khác bắt được nhược điểm của cậu mà bị bôi đen.

Chỉ là Sùng Minh không biết, luôn có người đang chờ đợi để bôi đen tiểu minh tinh còn chưa xuất đạo của hắn.

Khi danh sách diễn viên được công bố, nhất định có chuyện cho hắn làm rồi.

Trong lúc ngồi đợi cơm Bạch Thụy mới nhớ ra hôm nay Khương Sầm lại về nhà vào buổi trưa. Thế là cậu hỏi: "Buổi chiều anh không phải đi làm à?"

Tính ra Khương Sầm chỉ mới ở nhà cậu được sáu ngày thôi nhưng bình thường hắn đều đi cả ngày mới về. Có hôm còn kịp về cùng cậu ăn cơm chiều, hôm lại đi đến tận tám chín giờ tối.

"Ăn cơm trưa xong tôi lại đi. Buổi tối có khi tôi sẽ về rất trễ, nhớ đi ngủ sớm."

Khương Sầm đơn giản nói, theo thói quen vừa mới hình thành mà xoa xoa mái tóc của tiểu minh tinh. Hắn phải công nhận là cảm xúc rất tốt, sờ sờ một chút còn có thể thư giãn tâm tình.

Ở chung với cậu không đến một tuần nhưng hắn phát hiện tiểu minh tinh bình thường không hề dùng những sản phẩm dưỡng da hay dưỡng tóc gì cả. Ngoại trừ dầu gội thì sữa tắm cái gì cũng không có. Vậy mà làn da vẫn đẹp như vậy, khiến người ghen tỵ.

"Biết rồi."

Bạch Thụy gục gật cái đầu, lòng nghĩ dạo này mình ngủ nhiều quá rồi, nào giống trước đây chẳng bao giờ ngủ. Nhưng sau khi mất hết tu vi, không chỉ ngủ mà cả ăn Bạch Thụy đều giống như người thường. Nếu không như vậy thì cậu không thể nào chịu nổi. Cậu cảm thấy mình hiện tại giống như đang trở lại điểm xuất phát. Người mới tu luyện cũng không thể ích cốc được kia mà. Cho dù là long châu đã được bổ sung chút linh khí nhưng Bạch Thụy phát hiện mình không thể dùng. Đối với việc này Bạch Thụy cũng không có nhiều ảo não, dù sao linh khí ít ỏi, dùng thì sẽ hết nên cậu không có để ý nữa. May mắn chính là ít nhất cậu vẫn có thể giúp tiểu Sầm khai mở tu luyện.

"Đi ăn cơm."

Khương Sầm nghe thấy tiếng Sùng Minh đặt chén đĩa lên bàn ăn mà thúc giục Bạch Thụy đứng dậy.

...

Buổi tối lúc Khương Sầm trở về trong nhà chỉ còn một ngọn đèn màu vàng cam ấm áp, mục đích giống như là cố ý để lại cho hắn.

Hắn không biết nên nói sao, chỉ là cảm thấy không khí này rất tốt, cuối cùng thì lại ở lỳ nơi này không chịu đi.

Có lẽ bởi vì uống rượu nên tâm trạng hắn có chút trầm. Ánh sáng vàng cam kia như đang hưởng ứng cho tâm trạng của hắn. Khương Sầm nhớ lại hôm nay bản thân đã uống bao nhiêu rượu, thế mà hắn có vẻ không có say như bình thường một cách khó hiểu. Mà không, từ lúc ở bên cạnh Bạch Thụy, xung quanh hắn luôn có nhiều sự thay đổi nhỏ không hiểu lý do, chỉ có bản thân hắn có phát hiện ra không thôi.

Chỉ là hắn nghĩ không phải chuyện xấu nên hắn không để ý nữa.

Hắn bình tĩnh thay giày, thời điểm đi qua ổ chuột vẫn còn đủ tỉnh táo cùng sự nhạy bén để phát hiện bên trong không có vật nhỏ nào, lông mày không khỏi nhíu lại một cái.

Cạch.

Tiếng mở cửa dù nhỏ nhưng vẫn thành công chui vào tai tiểu vật nhỏ nào đó đang cuộn mình bên cạnh chủ nhân của nó. Nó lập tức dựng cái tai, nhanh chóng nương nhờ bóng tối mờ ảo mà nhảy phốc một cái rơi xuống bên kia giường, trốn vào một bên chân giường tối hù.

Tiếng dép dần dần đến gần giường ngủ.

Tiểu vật nhỏ tranh thủ lúc người luôn mang đến cho nó một cảm giác nguy hiểm cúi đầu nhìn người trên giường thì lập tức hướng về phía cửa phòng khép hờ mà bỏ chạy như một tia chớp.

Thời điểm nó vừa biến mất khỏi cửa thì người đàn ông cùng lúc như có cảm ứng mà quay đầu nhìn lại.

Tiểu Sầm ở bên ngoài cửa cực nhân tính hóa mà đưa một chân lên sờ sờ lòng ngực nhỏ, thiếu chút nữa là bị hù chết tại chỗ rồi.

Nó mang theo cảm xúc may mắn sau khi thoát nạn trở về ổ nhỏ của mình nơi góc phòng khách mà ở trong lòng thầm kiểm điểm lại bản thân. Lần sau nó nhất định không mạo hiểm vì chút thời gian ở bên cạnh tiểu chủ mà bán mạng thế nữa.

Nó từ khi mở linh trí ngày đầu tiên nhìn thấy Khương Sầm đã ngờ ngợ nhận ra được rằng trong nhà này ai mới là chủ. Quan trọng nhất là khí tức trên thân người kia mang đến cho nó cảm giác rất nguy hiểm nên theo bản năng mà phục tùng cùng không dám khiêu khích hắn. Chuột nghi, chuột còn muốn ở bên cạnh chủ nhân nhiều hơn... Còn chưa muốn chết sớm đâu...

Rốt cuộc Khương đại tổng tài có biết việc tiểu chút chít kia đã làm hay không thì không ai rõ, hắn đứng nhìn tiểu minh tinh đang vùi đầu vào chăn ngủ đến thơm ngọt mà cơn đau ở đầu vì rượu bất ngờ giảm hẳn đi.

Sau khi tắm rửa xong thì nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường ôm tiểu minh tinh đi ngủ.

Nhưng chẳng biết có phải do rượu vào làm cho trong người rạo rực hay không mà càng ôm cái thân hình kia hắn lại càng không ngủ được.

Kết quả...


"Đại Sầm... Ưm..."


"Ừ."


Tiểu minh tinh nào đó đang ngủ bị người quấy phá theo bản năng rầm rì gọi, nữa lại bị kích thích ở điểm mẫn cảm trước ngực mà âm thanh trở nên quyến rũ lạ thường. Tất cả đều chọc cho nam nhân nào đó trong người đang có men say vốn không quá cứng nay lại càng thêm cứng, hành động càng không kiêng nễ gì mà dày vò người dưới thân.


"Ha... Nhiều nữa..."


Tiểu hỗn kim sắc long chưa bao giờ thôi đòi hỏi trên phương diện song tu lập tức phóng túng bản chất của long loại. Bạch Thụy không chút phản kháng nào mà giao bản thân vào tay đối phương, ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ động tình mê người nhất khiến cho ai đó ám trầm trong mắt ngày càng thêm nhiều. Bộ đồ ngủ mềm mại trên người tiểu minh tinh lập tức không cánh mà bay, thành công đáp xuống sàn, cũng góp một chút sức lực khiến cho căn phòng ngủ càng thêm sắc tình hương diễm.


"A..."


Tiểu Thụy Thụy không vật che chắn lập tức bị bàn tay to bắt lấy, khiến Bạch Thụy không nhịn được khoái cảm tê dại mà khẽ uốn cong thân mình dưới ma trảo của ai đó. Bờ mông cong không ngoại lệ lập tức cọ sát lên thanh sắt nóng phía sau, thành công rước lấy tiếng hừ trầm thấp đủ khiến lỗ tai người run rẩy động tình. Tiểu hỗn sắc kim long d.âm đãng nào đó không biết xấu hổ là gì không cần ai bảo cũng chủ động lắc mông cầu yêu. Thời điểm dị vật chen vào thân thể còn sướng đến tê người mà phụt một tiếng bắn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK