Nhưng mà hắn vẫn muốn hỏi: “Không phải nói không có hứng thú sao?”
Phương Thần ngờ vực nhìn người đàn ông hoàng kim của S thành, trong đầu không ngừng sàn lọc khả năng lớn nhất để cho hắn làm việc này.
“Bên Khương gia có người nhắm đến nó à?”
Không thể trách Phương Thần nghĩ vậy, đơn giản là vì hắn không cho rằng Khương Sầm sẽ vô duyên vô cớ đổi ý. Theo hắn biết thì Khương Sầm không có kẻ nào đặc biệt không ưa để mà bị hắn nhằm vào, lại còn đang đầu tư dự án Thị Trấn Xanh này nữa. Từ đầu chí cuối Phương Thần chưa từng nghĩ đối phương vì tội nghiệp hắn mới ra tay. Thì cứ nhìn cái bản ăn chia khiến người ta tức ói máu kia chứ đâu.
“Sao cậu không bỏ bớt cái tính nhiều chuyện này đi?”
Khương Sầm không có khả năng nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự. Nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc mà từ chối trả lời vấn đề này.
Phương Thần khó được không theo ý hắn, vẫn ngờ vực mà nhìn Khương Sầm.
“Là ai không có mắt đắc tội cậu à? Nói tôi nghe xem, có khi tôi sẽ giúp được cậu đó.”
Hắn trong lòng xoay chuyển, gian xảo nhìn Khương Sầm ra chủ ý.
Lần này Khương Sầm không trả lời. Ngược lại Sùng Chinh quan sát sắc mặt hắn một chút rồi nhìn Phương Thần nói: “Là Trình Khâm, Phương thiếu.”
Trình Khâm? Phương Thần ngẫm một chút đã nhớ ra người này. Mà lại, trước là hắn tò mò không biết sao tên này lại đắc tội Khương Sầm, sau lại mèo khóc chuột mà tiếc hận cho ông ta vì đã đắc tội với thứ không phải người như Khương Sầm. Người gì mà tính toán gắt gao với bạn thân như vậy chứ!!
Nhưng rõ ràng chuyện Trình Khâm đổ nhiều tiền vào dự án này Phương Thần không có khả năng không biết. Vậy nên hắn lại ở trong lòng thấp cho Trình Khâm ba nén nhang, cầu cho ông ta tai qua nạn khỏi sau lần thất bại này.
Sau đó hắn lại tiếp tục miên man nguyên nhân từ đâu mà Trình Khâm lại đụng vào tảng đá lớn Khương Sầm - Khương đại tổng tài vừa vào giới kinh thương đã có tiếng là không nể mặt người nhà. Ai nấy đều cho hắn là cây đao trong tay Khương lão gia tử nhưng Phương Thần lại biết người đàn ông này âm hiểm đáng sợ cỡ nào. Cho dù hắn là bạn thân của Khương Sầm đều không thể không thừa nhận, mặc kệ Khương tổng đối với người bạn như hắn là tốt không thể chối cãi được.
Mà nguyên nhân khiến Khương tổng của chúng ta phải ra tay trừng trị nhân vật nhỏ, lúc này lại đang nghiêm chỉnh dịu ngoan như một con thỏ trắng ngồi im cho người ta trang điểm.
“Ầy, chị thật sự là không biết xuống tay thế nào cả. Lỡ mà làm hỏng cái sự hoàn hảo này thì đêm về chị sẽ mất ngủ đó.”
Ngô Tĩnh loay hoay một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận đầy bất lực.
Tô Miện đứng bên cạnh đương nhiên là hiểu bất đắc dĩ của Ngô Tĩnh.
“Thôi cậu đi thay đồ trước đi, sau đó chị sẽ dựa theo tạo hình của em để chỉnh lại một chút.”
Cuối cùng Ngô Tĩnh không thể không quyết định trước cho Bạch Thụy thay đồ đã.
Bạch Thụy từ đầu chí cuối đều không nói gì, bảo gì làm nấy cực kỳ nghe lời.
Sùng Minh nhanh chóng đưa cậu đến phòng thay đồ, tìm trang phục của nhân vật Tô Lạc đưa cho cậu thay.
“Cậu có cần tôi giúp không?”
Sùng Minh ở bên ngoài hỏi. Hắn sợ cậu là lần đầu mặc thứ quần áo rường rà như vậy sẽ không biết làm sao mà mặc.
“Không sao, em biết mặc.”
Tiếng Bạch Thụy từ bên kia tấm màn ngăn bay ra, trực tiếp chọc cho Sùng Minh nghi hoặc.
Thật sự biết mặc à?
Sùng Minh nghĩ, trong mười người lần đầu mặc cổ trang thì chỉ có một người biết mặc sơ sơ thôi, ra ngoài còn phải để cho người ta chỉnh chỉnh kéo kéo một hồi mới có thể gặp người. Còn có một số mặc lộn áo ngoài với áo trong, gây ra bao nhiêu là trò cười nữa cơ.
Nhưng đến khi nhìn thấy Bạch Thụy không chút tỳ vết đứng trước mặt hắn, Sùng Minh không thể không thừa nhận rằng cậu biết mặc. Còn là cái kiểu không cần chỉnh sửa gì luôn ấy chứ. Bạch Thụy mà biết tiếng lòng của hắn thì đảm bảo sẽ cười cho xem. Cho dù trong suốt một ngàn năm kia cậu mặc y phục gì đó chỉ cần phất tay một cái là hoàn tất, không cần phải tự tay mặc làm gì. Nhưng người ta nói không sai, cái gì dùng mãi, còn là mặc mãi trên người mình thì theo thời gian không biết cũng thành biết thôi chứ chưa nói Bạch Thụy còn rất thông minh.
Trang phục của nhân vật Tô Lạc là áo trong màu xanh lam, lớp áo ngoài màu trắng. Tất cả đều được đai lưng cố định cùng một chỗ, chỉ có phần cổ áo và tà áo lộ ra mới nhìn được màu xanh lam bên trong thôi. Cổ tay cũng là dạng ôm sát, trông gọn gàng dứt khoát không chút rường rà nào hết. Nói thật là trang phục của Tô Lạc cực kỳ dễ mặc. Nhưng cũng không thể vì vậy mà cho rằng nó nhìn tầm thường, bởi vì trang phục cổ trang có rất nhiều lớp áo. Lớp chồng lớp, lại thêm khí chất có sẵn của Bạch Thụy nên lúc đi đường vẫn tạo nên được sự thanh thoát, tiên khí ngất trời. Tô Lạc là một hiệp khách giang hồ nên mới không thể giống như Tô Miện Nhàn Vương tay áo bào bồng bềnh.
Nhìn tổng thể thì không có chỗ nào để chê hết.
Lại thêm thân hình của Bạch Thụy thật sự rất hợp với trang phục cổ trang. Khí chất của cậu càng là ăn nhập với tạo hình này. Sùng Minh nhìn cậu di chuyển trên đường mà cứ ngỡ như bên cạnh mình thật sự là một thiếu hiệp đến từ giang hồ vậy. Nếu Bạch Thụy mặc áo trắng thì nhất định là một thần tiên không nhiễm bụi trần.
Nếu nói hiện tại có cái gì không đúng thì đó chính là mái tóc màu kim sắc của cậu.
Sùng Minh nghĩ, nếu nó dài đến eo thì có khi không cần làm gì nữa luôn. Nhưng đương nhiên là không có khả năng này rồi, đó chỉ là suy nghĩ của chính hắn mà thôi. Tạo hình của Tô Lạc mái tóc là màu đen, Bạch Thụy trước sau gì cũng đều phải đội tóc giả. Nếu Tô Lạc tóc trắng thì vẫn phải làm như vậy. Tóc của người phương Đông chủ yếu là màu đen. Cho dù nó có màu trắng thì vẫn đúng với thực tế. Người già đi tóc sẽ bạc màu. Chứ còn cái màu sắc của Bạch Thụy, không thể nào có trong bộ phim cổ trang kiểu truyền thống này được. Trừ khi nó là một bộ phim mang màu sắc huyền huyễn thì lại khác.
Rốt cuộc đợi Bạch Thụy đội tóc giả vào…
“… Giờ tôi đổi nhân vật với cậu có được không? Sao tôi cảm thấy hình tượng Tô Lạc này lại đẹp bất ngờ vậy nhỉ?”
Tô Miện nhìn Bạch Thụy sau khi đội tóc giả, chỉnh sửa một chút màu môi cùng kiểu tóc cho phù hợp thì lập tức bật thốt lên một câu như vậy. Sau đó hắn còn quay qua Ngô Tĩnh bĩu môi nói: “Có phải chị phù phép cho cậu ta không?”
“Tôi cũng muốn lắm chứ.”
Ngô Tĩnh đang sầu não đây này chứ nói. Làm một chuyên viên trang điểm, có thể dựa vào bàn tay của mình biến một người trở nên khác biệt hoàn toàn so với bình thường chính là thành tựu của họ. Nhưng hiện tại thì cô hoàn toàn không hề làm gì nhiều được không!!! Thiếu niên này sinh ra hoàn toàn là để mặc cổ trang, chẳng liên quan gì đến cô cả.