"Khương Sầm..."
"Ừ. Họ có làm gì em không?"
Đổi lại âm thanh yếu ớt của cậu là giọng điệu tràn ngập sự nguy hiểm đến mức ai nghe vào cũng rùng mình của người đàn ông. Nhưng vào tai Bạch Thụy lại tràn ngập bao che và cưng sủng.
"Không có... Có thì em vẫn tự đánh lại được..."
Một đám người nghe thấy thì không nhịn được trợn mắt. Đương nhiên là đến bây giờ mấy người Giang Bân vẫn chưa hiểu được tại sao Bạch Thụy rõ ràng trúng thuốc mê lại có thế có sức đánh người chứ chưa nói là tỉnh táo. Trác Dịch càng không ngoại lệ, bởi vì hắn là người được nếm thử đầu tiên kia mà. Hiện tại nhìn thấy Khương Sầm chiếm hết phong quang, sắc mặt hắn càng thêm khó xem.
"Ừ. Lỡ mà không đánh được... Cái tay nào chạm vào em tôi chặt cái đó xuống, cái chân nào chạm vào em tôi nghiền nó ra tro."
Chẳng bận tâm một đám người có phản ứng thế nào với từng câu từng chữ đầy dữ tợn của mình, Khương Sầm vừa nói vừa luồn tay đem người bế bổng lên. Động tác mềm nhẹ lại khác hẳn với những lời hắn vừa thốt ra. Bạch Thụy ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, không lại nói gì hay để ý ai nữa.
Bởi vì đã có hắn rồi.
Khương Sầm không nói không rằng lạnh mặt đem người rời đi. Lúc đi ngang qua ai đó ánh mắt hắn có thể nói là tràn ngập sự miệt thị và khinh thường. Sâu trong đáy mắt còn có chút ám trầm đầy chết chóc nhìn kẻ không biết sống chết dám mơ ước người của hắn. Hắn gần như chỉ cho kẻ kia nữa cái con mắt rồi ôm người đi mất. Bạch Thụy thì từ lúc đánh người xong lại chưa từng nhìn qua Trác Dịch lấy một cái. Đương nhiên càng không có lời cảm ơn đối phương đã mang người đến "cứu" mình. Tuy chẳng ai nói gì nhưng Bạch Thụy tự cảm nhận được rốt cuộc đối phương có bao nhiêu ý tốt gì.
Giang Bân bị cảnh sát kiềm giữ ở bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy muốn cười khi nhìn thấy vẻ mặt lúc trắng lúc xanh lại xấu xí lúc này của Trác Dịch. Hắn chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng lại thấy rõ mọi thứ Trác Dịch làm lại như công dã tràng. Tuy không đến mức may áo cưới cho người nhưng một chút lợi lộc đều chẳng có. Người ta không những không cảm ơn mà còn đánh hắn, xem hắn như không khí. Tuy nhìn thấy Bạch Thụy bị người cứu đi hắn không hề vui nhưng bù lại nhìn người khác ăn quả đắng còn nhiều hơn tâm tình hắn lại cân bằng ít nhiều.
Vốn viên cảnh sát dẫn đầu kia còn muốn nói gì nhưng hắn đã nhanh chóng bị Sùng Chinh chặn lại.
Cuối cùng Khương đại tổng tài một đường đến không chút khó khăn, cũng thuận lợi đem người đi. Có phải nói là tiêu sái như vân, soái khí bức người.
Khương Sầm mang người đến trong xe rồi lạnh lùng bảo vệ sĩ nhắm thẳng bệnh viện mà đi. Tuy giọng hắn vẫn vậy nhưng vệ sĩ lại cảm thấy nó khác hẳn lúc họ đến đây rất nhiều. Có lẽ là do tâm tình tốt lên... Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đúng mực im lặng lái xe đi.
Chiếc xe thản nhiên rời khỏi vòng vây của cảnh sát chạy ra ngoài. Nơi căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía Đông thành phố vẫn còn náo nhiệt nhưng đã chẳng liên quan gì đến họ nữa. Khương Sầm giống như chỉ quan tâm mỗi mình Bạch Thụy. Thực chất thì không phải, đó là bởi vì hắn tin tưởng Sùng Chinh có thể làm tốt những thứ còn lại.
Bạch Thụy từ lúc lên xe vẫn luôn được người đàn ông ôm trong lòng, ngồi ở trên bắp đùi săn chắc còn dựa vào lòng ngực an toàn của hắn. Cậu gần như là vô thức thả lỏng tinh thần căng chặt nãy giờ của mình. Từ lúc bị bắt đi cho đến hiện tại đã trải qua hơn bảy tiếng, cậu phải thời thời khắc khắc cảnh giác với xung quanh, buổi trưa còn không ăn gì, còn bị trúng thuốc, cho dù thân thể cậu là tiên nhân thì mệt mỏi vẫn phải mệt mỏi thôi.
Vốn dĩ cậu không tính nói chuyện, nhưng ai biết người đàn ông kia cũng không nói gì. Cũng không biết là tại sao nữa nhưng mà cậu lại muốn nghe giọng hắn...
"Khương Sầm..."
Giọng Bạch Thụy vẫn yếu ớt như vậy. Không giống cậu ngày thường cũng khác hẳn lúc cậu mềm nhũn trên giường. Chính là một bộ không có khí lực, nhỏ bé đáng thương lần đầu Khương Sầm mới thấy. Cho nên hắn vừa nghe lông mày đã nhíu lại. Tiểu minh tinh của hắn nên là sinh long hoạt hổ, hung dữ ranh mãnh chứ không phải như vậy. Lũ người đáng chết này...
"Mệt thì đừng cố gắng."
Bạch Thụy nghe ra sự cứng rắn trong giọng nói của người đàn ông. Cậu đương nhiên hiểu hắn chỉ là lo lắng cho cậu. Nhưng tiểu hỗn sắc kim long nào đó lúc này nhỏ yếu đáng thương, đương nhiên chỉ muốn được dỗ dành thôi.
Thế là cậu bĩu môi làm nũng nắm vạt áo trước ngực hắn, cũng chẳng thèm để ý nó bị cậu làm cho nhăn nhún mà rướn người lên dựa đầu vào hỏm cổ hắn, vừa dụi dụi vừa nài nỉ ỉ ôi: "Vậy anh làm cho người ta hết mệt đi..."
"..."
Ai đó không lường được tiểu bại hoại của hắn lúc này còn có thể bộc phát tính tình ở đây, trong lúc nhất thời đều sững người ra. Ngược lại với hắn, anh vệ sĩ đang lái xe trước là giật mình, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim... À không, mắt nhìn đường, đầu óc càng không ngừng niệm kim cang chú, cố gắng để cho mình như một con robot không có trí tuệ vững vàng lái xe về phía trước. Hắn chẳng có đề lên được chút lòng hóng hớt nào với hai người phía sau cả. Bởi vì hắn chưa muốn chết.
"Lì lợm."
Khương đại tổng tài đầy mặt bất đắc dĩ vừa tức cười ở trên cái mông bên tay không nặng không nhẹ nhéo một cái cho bỏ ghét.
"Mới không phải... Người ta chỉ muốn nghe anh nói thôi... Không cho hung dữ với em..."
"..."
Hắn hung dữ với cậu hồi nào?
Nhưng mà ai đó tràn ngập ỷ lại, nhớ thương với hắn như vậy Khương đại tổng tài biểu đạt tâm tình tốt hơn trước đó nhiều.
"Không phải em giỏi lắm sao?"
"..."
Bạch Thụy đang đợi dỗ dành nào có ngờ người này vừa nói là đã vạch trần chỗ đau của cậu ra. Thật là quá xấu tính.
"Là anh không bảo vệ được em đấy chứ..."
Nhưng cậu là ai chứ, tưởng cậu dễ chơi vậy à.
Ai đó cũng thật sự là bị cậu lật ngược tình thế mà sững sờ.
Anh vệ sĩ ở bên trên không nhịn được ở trong lòng lau mồ hôi. Dám đâm chọt Khương đại tổng tài ta như vậy, lợi hại... Ủa, đã bảo không được hóng hớt rồi! Dừng dừng! Lái xe! Lái xe!
"Cho nên là tôi sai rồi?"
Khương đại tổng tài hoàn hồn lại rồi thì tức đến bật cười.
"Nào có. Tai nạn, tai nạn thôi... Em tha thứ cho anh..."
Tiểu hỗn đản nào đó vừa nghe ra chút nguy hiểm trong tiếng cười của hắn thì lập tức đường cong cứu quốc. Nhưng cuối cùng vẫn là ngầm nói hắn nghĩ không sai.
Kết quả là...
Bốp!
"Ui..."
Bạch Thụy bị một cái tát vào mông mạnh đến mức cậu đều cảm thấy chỗ đó nóng lên mà không kiềm được hô lên.
"Lúc này rồi mà còn muốn leo lên trời."
Khương đại tổng tài đánh người xong thì nắm mặt nhỏ của ai đó lên nguy hiểm nói.
Nhưng ai biết cái con tiểu bại hoại nào đó tuyệt kỹ đối phó với hắn thì đầy mình, lập tức một bộ ủy khuất mắt long lanh nhìn hắn. Nhìn đến nội tâm hắn giằng xé luôn.
Khương đại tổng tài ta không khỏi thở dài một hơi đầy bất lực. Sau đó hắn mạnh mẽ cúi đầu đi trừng phạt cái môi nhỏ đang trề ra của ai đó một trận cho bỏ ghét. Còn con tiểu bại hoại kia mới đó còn làm bộ đáng thương lập tức choàng tay lên ôm chặt cổ hẳn, không chút cố kỵ đòi hỏi nhiều hơn. Ai biết nụ hôn này lại như cái van đem tất cả tâm tình bực bội của ai đó trút ra. Đến cuối cùng cái môi của Bạch Thụy đều là sưng đỏ lên kiều diễm ướt át động lòng nhân. Chỉ là, tuy người đàn ông nào đó dày vò môi cậu đến mạnh bạo nhưng Bạch Thụy lại không thấy đau mà còn thấy đáy lòng nhũn ra. Bởi vì thông qua nó cậu được đến tâm tình giấu kín của người đàn ông. Cho nên cậu thả mình dung túng cho hắn phát tiết nội tâm bất an, lo lắng, tức giận đan xen.
Hai người không nhìn hoàn cảnh ở trong xe làm một trận cuồng nhiệt hôn đến lửa nóng. Nhưng lại khổ cho ai đó không ngừng niệm thanh tâm chú trong đầu, căng da mặt đạp ga phóng về phía chân trời, lòng nghĩ muốn mau mau đem đoạn đường này kết thúc thật nhanh mới tốt.
May mà hai người nào đó vẫn nhớ đến họ đang ở nơi nào. Sau một trận kích tình thì chỉ còn dính dính với nhau ngọt như mía lùi chứ không có làm ra chuyện gì khiến người ta chịu không nổi nữa. Bạch Thụy sau đó ở bệnh viện chỉ kiểm tra xem toàn thân có bị thương không. Còn có xử lý số thuốc mê còn sót lại trong cơ thể tránh hại thân rồi được người đàn ông mang trở về. Bạch Thụy còn sợ kiểm tra ra cái gì, nôm nớp một trận nhưng không dám nói không cho làm. Kết quả mọi thứ bình thường cậu không khỏi thở phào nhẹ nhỏm một phen.
"Sợ cái gì chứ."
Khương đại tổng tài buồn cười điểm điểm cái mũi nhỏ của cậu mắng nhẹ một câu.