• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Quý Nguyên mỉm cười: "Cảm ơn tất cả mọi người vì đã đến đay tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai tôi."

"Mọi người không cần khách khí, cứ ăn uống no say nhé."

Mọi người đều ngước nhìn vợ chồng nhà họ Lâm và Lâm Phó Niên.

"Lâm tổng, con trai của ngài năm nay đã hai mươi mốt rồi, không biết đã kết hôn chưa."

Khi câu này được nói ra, nhiều người cũng nói hùa theo.

Lâm Quý Nguyên cười thầm, làm sao ông có thể không biết những người này có ý gì.

"Con trai của tôi vẫn còn quá nhỏ, với cả từ nhỏ nó đã có người trong lòng nên đành lãng phí ý tốt của mọi người rồi."

"Thật sao? Tôi lại cảm thấy hình như cậu chủ nhà họ Lâm không thích người trong lòng lắm."

Lâm Phó Niên biết đó là ai ngay khi cậu nghe thấy giọng nói.

Lại là Giang Dư Trì.

Mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra, Giang Dư Trì và Thẩm Chi Ức đang chậm rãi đi tới.

"Đây không phải là cậu hai nhà họ Giang hay sao?"

"Bên cạnh cậu ấy là phu nhân của cậu ấy. Cậu hai thường xuyên đưa phu nhân đi yến tiệc."

Ánh mắt của Giang Dư Trì hướng thẳng vào người Lâm Phó Niên: "Cậu Lâm, cậu thấy tôi nói có đúng không?"

Nếu Lâm Quý Nguyên không đề cập đến vấn đề này thì Giang Dư Trì sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Anh sẽ rời đi sau khi tham dự bữa tiệc, nhưng ông lại đề cập đến người trong trái tim của Lâm Phó Niên.

Đoàn Cảnh Thời đứng lên: "Anh có ý gì?"

"Anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng ra nói sao? Hàng năm cậu ấy đều quay lại tìm anh, anh thì sao, bên người anh lại nhiều thêm một người Thẩm Chi Ức."

"Anh có biết hàng năm vì anh mà..."

Khi Đoàn Cảnh Thời định nói tiếp thì bị Lâm Phó Niên cắt ngang: "Cậu Giang muốn nói điều gì?"

Ánh mắt Giang Dư Trì lạnh lùng đáp: "Cậu ấy vì tôi làm cái gì? Cho dù cậu ấy có làm cái gì vì tôi thì sao?"

Ninh Lê vừa muốn nói gì đó Lâm Phó Niên đã ngăn lại.

Lâm Phó Niên thở dài: "Vậy thì cậu Giang đây đang cố gắng phá huỷ bữa tiệc của tôi để làm gì?"

Giang Dư Trì ôm Thẩm Chi Ức vào trong vòng tay: "Tôi không làm gì cả, tôi chỉ đột nhiên tự hỏi, cậu chủ nhà họ Lâm đàng hoàng như vậy có cảm thấy thú vị nếu làm người tình của một người đàn ông đã có gia đình không?"

Mọi người nghe xong cuộc đối thoại liền thảo luận sôi nổi.

"Hoá ra người trong lòng của cậu Lâm là cậu hai nhà họ Giang!"



"Khó trách, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, sao bây giờ lại thành như vậy?"

"Nghe nói cậu Lâm mất tích ba năm, ngày đó cậu Giang đã điên cuồng tìm người khắp Sầm Thành."

"Cậu hai nhà họ Giang này cũng thật tàn nhẫn. Để Lâm Phó Niên làm người tình của cậu ta sẽ trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người."

Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê nhìn chằm chằm Lâm Phó Niên với vẻ mặt khó coi, giống như bọn họ muốn hỏi Lâm Phó Niên định giải quyết thế nào.

Thấy Lâm Phó Niên im lặng, Ninh Lê lạnh lùng nói.

"Nếu cậu đã có người yêu rồi thì đừng chọc tức Niên Niên nhà chúng tôi nữa, nhà họ Lâm không phải nơi để cậu lộng hành!"

Lâm Phó Niên lắc đầu với Ninh Lê: "Mẹ, mẹ đi chiêu đãi khách trước đi, để con đi xử lý chuyện này."

Lâm Quý Nguyên thở dài: "Niên Niên, chuyện của người trẻ tuổi các con thì tự mình đi giải quyết vấn đề đi. Mẹ và ba sẽ đi tiếp đãi khách mời."

Lâm Phó Niên gật đầu: "Con sẽ tìm ba mẹ sau."

Lâm Phó Niên rời khỏi tầng hai đi xuống dưới tầng một.

Đoàn Cảnh Thời càng nghĩ càng tức giận, tên này nói ra những lời thật muốn bùng nổ mà.

"Giang Dư Trì! Anh mua nhà ở trấn Bát Quái à? Vừa lên đây đã nói chuyện kì quái như vậy."

"Sở thú nào không được bảo vệ tốt, lại để cho anh thừa dịp chạy ra ngoài thế, một câu tiếng người cũng không biết mà đi nói linh tinh khắp nơi?"

Giọng nói không thấp, rất nhiều người nhìn lại nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên, bọn họ lại giả vờ như không nghe thấy gì.

Giang Dư Trì nắm chặt tay: "Ở đây không đến lượt cậu nói."

Lâm Phó Niên liếc nhìn nắm đấm của Giang Dư Trì, tiến lên một bước bảo vệ Đoàn Cảnh Thời ở phía sau.

"Hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, mong anh đừng làm loạn ở đây."

"Phu nhân của anh còn ở đây, muốn tôi làm người tình của anh, anh không sợ cậu ấy hiểu lầm sao?"

Thẩm Chi Ức chỉ vào chính mình "..." Tôi hiểu lầm cái gì được chứ, trở thành một công cụ cũng thật khó khăn.

Lâm Phó Niên buộc mình phải bình tĩnh lại: "Tôi, Lâm Phó Niên, có lỗi với anh vì những gì đã xảy ra vào ba năm trước."

"Nhưng hiện tại anh đối với tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, khách khí với anh cũng chỉ là vì nhà họ Lâm."

Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Người ngoài sao?"

Vừa dứt lời, cổ tay Lâm Phó Niên truyền đến một lực nắm cực lớn: "Giang Dư Trì, anh làm gì vậy!"

Giang Dư Trì kéo Lâm Phó Niên đi mà không nói một lời, sức lực rất lớn, Lâm Phó Niên cảm nhận được anh đang rất tức giận.

Thấy vậy, Phó Tinh Nghịch và những người khác định đi theo nhưng bị Thẩm Chi Ức ngăn lại.

"Mọi người không thể đi!"

Lâm Phó Niên vùng vẫy để thoát ra nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc, càng giãy giụa càng đau, cậu cũng muốn giải quyết một lần cho xong.



"A Tinh, cậu để ý hộ tôi Cảnh Thời với Dương Dương nhé, cả Trì phu nhân nữa. Tôi sẽ quay lại ngay."

Khi Phó Tinh Nghịch và những người khác nghe thấy điều này, bọn họ không nói gì thêm, họ tôn trọng Lâm Phó Niên.

Đoàn Cảnh Thời trừng mắt hung hăng nhìn Thẩm Chi Ức một cái: "Cậu cái người này! Sao lại làm thế! Giang Dư Trì là người yêu của cậu đó! Vậy mà cậu không nóng vội chút nào sao!"

Thẩm Chi Ức đứng đó không nói lời nào, cậu ta nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây, cậu ta cũng không thể nói rằng mình đã giao dịch với Giang Dư Trì.

Hay là nói do cậu ta không thích Giang Dư Trì chút nào, cho nên không lo lắng.

Giang Dư Trì kéo Lâm Phó Niên đi ra ngoài.

Lâm Phó Niên cũng có chút tức giận: "Giang Dư Trì, cuối cùng thì anh muốn làm gì! Anh có biết rằng anh kéo tôi rất đau không!"

Giang Dư Trì kéo cậu đến một nơi không có ai xung quanh, ép cậu vào tường hỏi: "Lâm Phó Niên, tôi có phải là người ngoài không?"

Lâm Phó Niên hét lên: "Giang Dư Trì, anh phát điên vì cái gì vậy? Ba năm nay tính cách của anh đã trở thành như thế này sao?"

"Anh đến đây chỉ để làm nhục tôi trước mặt khách sao? Vậy thì anh thành công rồi đấy."

Giang Dư Trì nắm chặt cổ tay Lâm Phó Niên: "Cậu có xứng đáng để nói với tôi về ba năm này không? Cậu bỏ đi ba năm chỉ vì đi tìm Phó Tinh Nghịch?"

"Tôi làm nhục cậu thì sao? Thế nào? Cậu cảm thấy oan ức lắm à?"

Lâm Phó Niên nhìn anh chằm chằm: "Ba năm qua không phải anh cũng có người yêu rồi sao?"

"Anh được phép có người yêu, còn tôi thì không được à?"

Giọng điệu của Giang Dư Trì lạnh lùng: "Đây là món nợ ba năm mà cậu nợ tôi, đáng lẽ cậu phải chuộc lỗi, tôi không cho phép cậu có người yêu."

Lâm Phó Niên cười lớn: "Giang Dư Trì anh thật buồn cười, tôi nợ anh cái gì? Tôi, Lâm Phó Niên, nợ người khác chứ không bao giờ nợ anh!"

Giang Dư Trì cố gắng kìm nén cơn giận của mình: "Tôi nói cho cậu biết, đây mới chỉ là bắt đầu, tôi muốn cậu tận mắt nhìn thấy Thẩm Chi Ức kết hôn với tôi."

"Thứ từ nhỏ thuộc về cậu, nay đã bị trao cho người khác, cậu có hối hận không?"

Lâm Phó Niên sững người trong giây lát, khóe mắt đỏ hoe: "Hai người... Sắp kết hôn sao?"

Giang Dư Trì cười chế nhạo, phá vỡ biểu cảm trên mặt của Lâm Phó Niên.

"Cậu có biết vẻ mặt của cậu bây giờ như thế nào không? Trên mặt cậu tràn đầy thương tiếc và yêu tôi, cậu nói thử xem lúc trước vì sao cậu lại rời bỏ tôi."

"Cậu quan tâm đến việc tôi có kết hôn hay không đúng không? Vậy thì cậu có thể làm người tình của tôi, dù sao thì cậu và Chi Ức có khuôn mặt rất giống nhau, cho nên tôi có thể..."

Lâm Phó Niên hét lên cắt đứt lời của Giang Dư Trì, đẩy anh ra: "Đủ rồi! Đừng... đừng nói nữa."

Trong giọng nói của Giang Dư Trì cũng mang theo một vài tiếng khóc đè nén, nhưng Lâm Phó Niên không nhận ra điều đó.

"Lâm Phó Niên, ba năm trước tôi còn tưởng rằng cậu có chút lưu luyến không muốn rời xa tôi, không nghĩ tới cậu là một người tính tình tàn nhẫn như vậy."

"Ngay từ đầu cậu đã lựa chọn rời đi thì cậu không nên quay lại, cậu không nên lại xuất hiện trong thế giới của tôi, cậu có biết không, Lâm Phó Niên!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK