• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa nhận thì làm sao, mà không thừa nhận thì như thế nào.

Bây giờ những thứ này không còn ý nghĩa gì nữa.

Cho dù cậu có nói gì anh cũng sẽ không tin...

Lâm Phó Niên không đứng dậy, cậu lựa chọn quỳ, nếu ngày đó cậu chạy tới sớm hơn một chút thì có lẽ Thẩm Chi Ức sẽ không xảy ra chuyện.

Mẹ của cậu ta cũng sẽ không tự sát.

Lâm Phó Niên chỉ có thể dùng cách này để bù đắp cho lỗi lầm của mình ngày hôm đó.

Nhưng cậu sẽ không thừa nhận mình giết chết Thẩm Chi Ức, chuyện cậu không làm thì chính là không làm.

Cứ như vậy, Lâm Phó Niên quỳ trước bia mộ một ngày một đêm.

Khuynh Lăng...

Giang Dư Trì ngồi trên ghế trong văn phòng, call video với các vệ sĩ trong nghĩa trang.

Đập vào mắt Giang Dư Trì là một bóng dáng mỏng manh quỳ gối trước bia mộ, chỉ cần một bóng lưng là có thể nhìn ra người này cố chấp đến cỡ nào.

"Cậu ta có nói gì hay không?"

"Cậu chủ Lâm... Cậu Lâm không nói gì cả..."

"Giang tổng, tôi cảm thấy không nên để cậu Lâm tiếp tục quỳ như vậy nữa, sẽ xảy ra chuyện đó."

"Cậu đang cảm thấy thương cho tội phạm giết người sao?"

"Không... Không phải, nhưng nếu như cậu Lâm vẫn một mực không thừa nhận thì phải làm sao?"

"Đưa điện thoại di động đến trước mặt cậu ta."

Vệ sĩ đặt điện thoại di động đến trước mặt Lâm Phó Niên, trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng của Giang Dư Trì.

"Còn không chịu thừa nhận?"

Giọng nói của Lâm Phó Niên khàn khàn: "Tôi, không hại chết cậu Thẩm."

Giang Dư Trì ngắn điện thoại, ném hết tất cả những thứ trên bàn xuống dưới đất.

"Lâm Phó Niên! Thừa nhận tội lỗi của mình khó khăn đến vậy sao?"

Không phải anh không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Phó Niên, nhưng Giang Dư Trì cho rằng người này không đáng để anh thương tiếc.

Lâm Phó Niên thấy Giang Dư Trì ngắt điện thoại, tầm mắt lại rơi xuống tấm bia mộ, cậu quỳ thẳng dậy.

Cậu quỳ không phải bởi vì mình hại chết Thẩm Chi Ức, mà là quỳ vì áy náy trong lòng.

Mấy tiếng sau, Lâm Phó Niên cảm thấy choáng váng hoa mắt, trước mắt mông lung mơ hồ, cậu lắc đầu một cái, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

"Nhất quyết không thể thừa nhận."

Nửa giờ nữa lại trôi qua, Lâm Phó Niên từ từ mất đi ý thức, câu nói cuối cùng cậu nghe được trước khi ngã xuống đất là: "Cậu Lâm! Mau đưa đi bệnh viện!"

Bệnh viện...

Lâm Phó Niên nằm trên giường truyền nước biển, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.



Cậu chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy bác sĩ đứng bên cạnh mình, cũng biết mình đang ở trong bệnh viện.

"Tôi... Làm sao vậy?"

Bác sĩ từ tốn đỡ cậu dậy tựa vào đầu giường: "Cậu lao lực quá độ, không ngủ đủ giấc dẫn đến tăng huyết áp, là người bên ngoài đưa cậu tới đây."

Lâm Phó Niên khẽ gật đầu, cậu biết người bên ngoài chính là người của Giang Dư Trì.

"Chỉ là cao huyết áp mà thôi, không có chuyện gì cả, có thể xuất viện ngay không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Không thể, cậu phải ở bệnh viện quan sát thêm hai ngày."

Lâm Phó Niên nhếch môi thầm nghĩ.

'Nếu mình đoán không sai thì nửa tiếng nữa anh ấy sẽ đến, cưỡng ép đưa mình đi.'

"Bác sĩ, cô tên là gì?"

Bác sĩ cười nói: "Gọi tôi là bác sĩ Văn được rồi."

Lâm phó Niên thở dài: "Bác sĩ Văn, cô để tôi đi đi, tôi sợ mình sẽ liên lụy cô."

Bác sĩ Văn trực tiếp từ chối: "Không thể được, đây là trách nhiệm của tôi, cậu phải đợi ở bệnh viện."

Lâm Phó Niên cũng không nói nữa.

Quả nhiên, hơn mười phút sau, ngoài cửa truyền tới những tiếng bước chân dồn dập.

Lâm Phó Niên không biết là vì mình quá yêu anh hay là quá phòng bị mà nghe tiếng bước chân thôi cũng biết là anh đến.

Một giây tiếp theo, Giang Dư Trì từ bên ngoài xông vào.

Bác sĩ Văn thấy vậy liền ngăn cản anh: "Người nhà này, bây giờ bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, anh có chuyện gì gấp sao?"

Giang Dư Trì vòng qua người bác sĩ Văn đi thẳng tới bên cạnh Lâm Phó Niên, lạnh nhạt nói: "Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì đi với tôi."

Bác sĩ Văn kêu lên: "Không được! Cậu ấy không thể rời bệnh viện, cơ thể cậu ấy đã quá sức chịu đựng rồi, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng đó!"

Giang Dư Trì lạnh lùng nhìn bác sĩ Văn: "Cậu ta chết thì sao? Người mà cô đang cố gắng bảo vệ là tội phạm giết người đang gánh trên lưng hai mạng người đấy."

Bác sĩ Văn đứng trước mặt Lâm Phó Niên: "Tôi chỉ biết tôi là bác sĩ, cậu ấy là bệnh nhân, và tôi phải có trách nhiệm với sức khoẻ của cậu ấy!"

"Anh không thể mang cậu ấy đi!"

Giang Dư Trì lạnh giọng nói: "Lôi cô ta ra!"

Vệ sĩ phía sau tiến lên kéo bác sĩ Văn sang một bên.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì! Tôi đi gọi viện trưởng đấy!"

Lâm Phó Niên lắc đầu một cái với bác sĩ Văn, tỏ ý cô ấy đừng tiếp tục nói nữa, Lâm Phó Niên biết rất rõ, ở Sầm Thành này Giang Dư Trì đã có thể một tay che trời.

"Giang Dư Trì, anh thả bác sĩ Văn ra đi, tôi đi với anh."

Giang Dư Trì nhíu mày: "Bác sĩ Văn? Biết tên nhau luôn rồi à, Lâm Phó Niên, tôi thật sự đã xem thường cậu rồi."

Nói xong liền duỗi tay lôi Lâm Phó Niên từ trên giường xuống, kéo ra ngoài cửa, kim tiêm trên mu bàn tay cậu cũng bị kéo ra.

Nhìn thấy vết máu chảy xuống trên mu bàn tay của Lâm Phó Niên, bác sĩ Văn không kiềm được mắng.

"Anh điên à! Cậu ấy còn đang truyền dịch đấy!"



Nhưng làm sao Giang Dư Trì có thể nghe lời cô ấy, anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ấy lấy một cái chỉ kéo Lâm Phó Niên ra khỏi bệnh viện.

Anh nhét cậu vào trong xe, Lâm Phó Niên bị đau khẽ rên lên.

Giang Dư Trì đóng cửa xe lại rồi ngồi vào ghế lái, đưa Lâm Phó Niên đến căn biệt thự mới mua.

Khi đến biệt thự, Lâm Phó Niên nhìn hàng chục vệ sĩ đứng canh giữ ở trước cửa.

"Giang tổng cũng xem trọng tôi quá rồi đó, chỉ vì muốn giam giữ tôi mà sắp xếp tận mấy chục tên vệ sĩ cơ à."

Giang Dư Trì lạnh lùng nhìn lướt qua tay của Lâm Phó Niên: "Trong tủ có hộp sơ cứu, tay không bị gãy thì tự mình xử lý đi."

"Đừng làm bẩn phòng của tôi."

Lâm Phó Niên tìm được hộp sơ cứu trong tủ mà anh nói, sau khi xử lý xong thì cất hộp sơ cứu về chỗ cũ.

"Ba mẹ tôi sao rồi?"

Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Rất tốt."

"Lại đây, nói cho cậu biết thêm một tin tốt, nhà họ Lâm đã bị tôi thu mua rồi."

Lâm Phó Niên hung dữ nhìn anh chằm chằm: "Tôi đã lựa chọn đi theo anh, ân oán giữa tôi và anh không liên quan đến nhà họ Lâm!"

Giang Dư Trì nói: "Tôi đã từng nói rồi, cậu không có quyền lựa chọn ở chỗ của tôi."

Lâm Phó Niên còn chưa lên tiếng điện thoại trong túi đã vang lên, cậu vừa định bắt máy thì bị Giang Dư Trì nhanh chóng cướp đi.

Giang Dư Trì nhìn thoáng qua vệ sĩ, vệ sĩ liền tiến lên giữ Lâm Phó Niên lại.

Lâm Phó Niên hét lên: "Anh làm gì vậy! Trả điện thoại cho tôi."

Giang Dư Trì đưa ngón tay lên đặt trước miệng.

"Suỵt..."

Vệ sĩ làm theo ý của Giang Dư Trì, bịt miệng Lâm Phó Niên lại.

Giang Dư Trì ấn nút nghe trên chiếc điện thoại anh vừa cướp được rồi bật loa ngoài.

"Lâm Phó Niên, sao cậu còn chưa đến đồn cảnh sát báo danh vậy?"

"Hiện tại Lâm Phó Niên không tiện nói chuyện, có chuyện gì vậy? Anh là cảnh sát à?"

"A, anh là ai?"

"Tôi là người quan trọng nhất trong lòng cậu ta."

"Vậy anh chính là người trên hình nền điện thoại của cậu ấy nhỉ, thằng nhóc này năm nào cũng nhắc đến anh, cậu ấy là cảnh sát đặc nhiệm xuất sắc nhất khu chúng tôi, đồn cảnh sát còn đang chờ cậu ấy đến trình diện đấy."

"Vậy sao? Vậy thì cậu ta thật sự rất xuất sắc nhỉ."

"Đúng vậy, Lâm Phó Niên đâu, tôi cần nói chuyện với cậu ấy một chút, thằng nhóc này cứ một mực không đến đồn cảnh sát báo danh."

"Không cần nói chuyện đâu, cậu ấy sẽ sớm từ biệt con đường này thôi."

"Cái gì? Anh nói gì? Rốt cuộc anh là ai? Lâm Phó Niên đang ở đâu? Mau đưa điện thoại cho cậu ấy đi!"

Giang Dư Trì không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK