• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Tinh Nghịch hoảng sợ quơ tay trước mặt Lâm Phó Niên: “Niên Niên! Niên Niên! Cậu mau dậy đi! Niên Niên!”

Lâm Phó Niên vẫn không có động tĩnh gì, Phó Tinh Nghịch chạy ra khỏi phòng ngủ, tìm danh thiếp có ghi tên Ngô Diệp và một chuỗi số liên lạc, cuống cuồng bấm máy gọi điện thoại.

Không bao lâu sau, một cậu trai có vẻ ngoài xinh đẹp xách một hòm thuốc đi đến, người này chính là Ngô Diệp.

Phó Tinh Nghịch kéo anh ta đến bên mép giường, giọng điệu sốt sắng nói: “Ngô Diệp, mau khám cho cậu ấy đi.”

Ngô Diệp nhìn cậu ta bằng ánh mắt xem thường, vừa oán giận vừa mở hòm thuốc.

“Đêm hôm qua tôi mới xuống máy bay, còn chưa kịp ngồi ấm mông vậy mà sáng sớm đã bị cậu gọi tới đây rồi.”

“Nếu thứ cậu muốn là tôi, tôi cũng vui vẻ chấp nhận thôi, nhưng cậu lại gọi tôi tới để khám bệnh cho người này!”

“Phó Tinh Nghịch, tuy rằng tôi là bác sĩ tùy thân đi bên cạnh cậu, nhưng cậu làm như vậy cũng…”

Ngô Diệp còn chưa nói xong, liếc mắt thấy người đang nằm trên giường, đôi con ngươi của anh ta bỗng phóng đại.

“Phó Tinh Nghịch, cậu gặp được người này ở đâu vậy?”

Phó Tinh Nghịch không chú ý tới sự thay đổi trên khuôn mặt của Ngô Diệp khi nhìn chằm chằm Lâm Phó Niên.

“Tôi quen cậu ấy từ ba năm trước, cậu đừng lắm chuyện nữa, mau khám cho cậu ấy đi, cậu ấy bị làm sao vậy?”

Ngô Diệp bắt đầu khám qua cho Lâm Phó Niên, một lát sau, anh ta bảo với Phó Tinh Nghịch: “Cậu ấy chỉ bị cảm lạnh, sốt cao mà thôi.”

“Gần đây cậu ấy ăn uống thế nào?”

Phó Tinh Nghịch thở dài: “Tôi không biết, trước kia cậu ấy không gầy như vậy đâu, tối hôm qua tôi đã ép cậu ấy ăn được một chút.”

Ngô Diệp nói: “Thân thể cậu ấy… Ôi trời, cậu bế cậu ấy lên đi, tới bệnh viện với tôi, tôi phải làm kiểm tra toàn thân cho cậu ấy.”

“Bỏ đi, đừng bế, hay là khiêng đi.”

Phó Tinh Nghịch không nói gì, cậu ta phủ áo khoác lên người Lâm Phó Niên sau đó trực tiếp ôm cậu vào lòng, đi về phía cửa.

Ngô Diệp thấy động tác này của Phó Tinh Nghịch, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, hừ lạnh một tiếng rồi mới đi theo.

Ba người đi tới bệnh viện của Ngô Diệp.

Ngô Diệp nhìn Phó Tinh Nghịch ôm Lâm Phó Niên mà nói: “Này! Ôm đủ chưa, buông xuống đi chứ! Không thì tôi làm kiểm tra tổng quát kiểu gì?”

Phó Tinh Nghịch do dự một lát sau đó mới đặt Lâm Phó Niên xuống.

“Được rồi được rồi, cậu mau ra ngoài đi.” Ngô Diệp tỏ vẻ không vui.

Phó Tinh Nghịch rời khỏi phòng bệnh.

Ngô Diệp đi đến bên cạnh Lâm Phó Niên, nhìn mặt cậu.

“Tôi nên lựa chọn thế nào đây, có nên báo vị trí của cậu cho A Trì không, hay là giữ bí mật cho cái tên Phó Tinh Nghịch ngu xuẩn kia?”

Với Ngô Diệp mà nói, không thể nghi ngờ, anh ta nhất định phải đưa ra sự lựa chọn giữa Giang Dư Trì và Phó Tinh Nghịch.

Ngô Diệp nhìn dụng cụ trong phòng bệnh, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, ở nhà của Phó Tinh Nghịch, anh ta rõ ràng đã tra ra chuyện ăn uống của Lâm Phó Niên có vấn đề.

Một người đàn ông cho dù không ăn mấy bữa cũng không thể gầy tới mức này.

Dùng dụng cụ trong phòng bệnh kiểm tra một lượt, anh ta lại phát hiện không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ là chứng đau dạ dày bình thường thôi.



“Thật sự chỉ là đau dạ dày thôi sao?”

Cho dù Ngô Diệp có nhìn mấy biểu đồ đo lường trên màn hình bao nhiêu lần thì cũng không soi ra cái gì bất thường.

“Vậy cứ cho uống chút thuốc đau dạ dày đi.”

Ngô Diệp: [Tôi gửi đơn thuốc cho cô, đi lấy thuốc theo đơn này sau đó đưa tới cho tôi.]

Ngô Diệp: [Hình ảnh]

Đối phương chỉ đáp lại ok.

Ngô Diệp buông điện thoại xuống, vừa mở cửa đã trông thấy Phó Tinh Nghịch đang đứng hút thuốc ở ngoài cửa.

“Đồ ngu này! Không biết bệnh viện cấm hút thuốc sao?”

Phó Tinh Nghịch lập tức dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, đi vào trong phòng, đứng bên cạnh Lâm Phó Niên.

“Cậu ấy sao rồi?”

“Không có vấn đề gì lớn.” Ngô Diệp nói: “Nhưng tình trạng sức khỏe quá kém, cần phải bồi bổ.”

“Cậu quan tâm cậu ấy như vậy, là vì thích cậu ấy à?”

Phó Tinh Nghịch không trả lời, nhưng ánh mắt của cậu ta đã cho Ngô Diệp một đáp án.

Trong lòng Ngô Diệp rất không thoải mái, nhưng chính anh ta lại chẳng phát hiện ra.

“Cốc cốc cốc…” Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

“Viện trưởng Ngô, tôi vào được không ạ?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ, vừa dứt lời, người này đã tiến vào.

Cô ấy đưa thuốc cho Ngô Diệp: “Viện trưởng, đây là số thuốc mà ngài dặn tôi lấy.”

Ngô Diệp gật đầu: “Được rồi, cô quay về làm việc đi.”

Người phụ nữ xoay người rời đi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Lâm Phó Niên đang nằm trên giường, chưa đi được hai bước đã khựng lại.

Đột nhiên cô ấy đẩy Phó Tinh Nghịch sang một bên.

“Thằng bé này? Sao em lại ở đây?”

Phó Tinh Nghịch bị đẩy mà ngây cả người, Ngô Diệp cũng đứng phắt dậy.

“Cô biết cậu ấy à?”

Nữ bác sĩ này chính là Văn Tiểu Ôn.

Văn Tiểu Ôn nhìn Lâm Phó Niên đang nằm trên giường, nói: “Niên Niên, mau tỉnh dậy đi.”

“Sao cậu ấy lại tới bệnh viện?”

Lần này cô ấy hỏi thẳng Ngô Diệp: “Viện trưởng, cậu ấy mắc phải bệnh khó chữa gì sao?”

“Bởi vì chỉ có bệnh nhân chúng tôi không chữa nổi mới được đưa tới chỗ ngài.”

Phó Tinh Nghịch đẩy Văn Tiểu Ôn qua một bên.

“Cô bị tâm thần à? Niên Niên rất khỏe, cô nói lời đen đủi gì vậy hả?”

Văn Tiểu Ôn cũng không phải người dễ chịu thua: “Không phải chứ, cậu là ai thế? Đám người các cậu lúc nào cũng hành hạ em ấy.”



“Sao bây giờ lại được thêm cả cô nữa?”

Ngô Diệp thấy hai người sắp gây sự, bèn giải thích: “Lâm Phó Niên không sao hết, cậu ấy là bạn của bạn tôi cho nên đến gặp trực tiếp tôi, đừng nghĩ nhiều.”

“Sao cô lại biết Lâm Phó Niên?”

“Đứa nhóc này đã tới bệnh viện rất nhiều lần rồi.” Văn Tiểu Ôn nói: “Lần nào cũng tới chỗ của tôi.”

“Em ấy còn có một tên bạn trai khốn kiếp, tên là gì nhỉ… Phải rồi, là Giang Dư Trì, đúng là một kẻ chẳng ra gì, lúc nào cũng giày vò em ấy, lần nào đứa nhóc này vào bệnh viện cũng là vì tên đó!”

“Tên khốn kiếp kia không chờ đứa nhóc này bình phục đã lôi đi, lần trước tôi xin nghỉ chính là để tới nhà của tên khốn kiếp kia!”

“Điều khiến tôi tức hơn nữa chính là tên khốn kiếp đó ngang nhiên giam lỏng một người đang sống sờ sờ, thế mà đứa nhóc này lại không muốn rời đi.”

Phó Tinh Nghịch nghe đến đây thì siết chặt tay lại.

Ngô Diệp chỉ muốn tìm một cái khe đất mà chui xuống, hẳn là Văn Tiểu Ôn không thể tưởng tượng được tên khốn kiếp trong miệng cô ấy…

Chính là anh em tốt của viện trưởng.

Có điều đây cũng là lần đầu tiên Ngô Diệp thấy có người mắng anh như vậy.

Tên khốn kiếp…

Ngô Diệp không khỏi cười thành tiếng.

Hai người đồng thời quay đầu lại, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Ngô Diệp.

“Viện trưởng, ngài cười gì thế?”

“Ngô Diệp, cậu cười gì thế?”

Ngô Diệp cố gắng khống chế vẻ mặt của mình: “Không có gì không có gì, tôi cảm thấy mấy chữ ‘tên khốn kiếp’ này…”

“Cực kỳ hợp lý, tôi sẽ tăng lương cho cô.”

Văn Tiểu Ôn tỏ vẻ hài lòng: “Viện trưởng, anh cũng cảm thấy tên khốn nạn này rất khốn nạn có phải không?”

“Quả là kẻ khốn nạn nhất trong lũ khốn nạn.”

Ngô Diệp gật đầu: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một lát, cô và Phó Tinh Nghịch ở lại đây chăm sóc cậu ấy đi.”

Nói xong anh ta liền rời khỏi phòng bệnh.

Phó Tinh Nghịch và Văn Tiểu Ôn bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Văn Tiểu Ôn mở miệng trước: “Cậu… đối xử tốt với Niên Niên đấy chứ?”

Phó Tinh Nghịch không nói gì, nhưng Văn Tiểu Ôn lại trông thấy tình ý nồng nàn trong đôi mắt cậu ta.

“Vậy thì đơn giản rồi, chúng ta kết bạn WeChat đi.”

“Cùng bàn xem nên giải thoát cho đứa nhóc này kiểu gì, không thể để em ấy ở lại bên cạnh tên khốn kiếp kia được nữa.”

“Chúng ta cứ bàn kế hoạch trước đã, sau đó chờ đứa nhóc này tỉnh lại tôi sẽ yểm trợ cho hai người, cậu mau đưa em ấy chạy đi, càng xa càng tốt.”

“Còn nữa, đừng nói với viện trưởng.”

Qua giác quan thứ sáu của phụ nữ, Văn Tiểu Ôn cho rằng có lẽ viện trưởng có quen biết với tên khốn kiếp kia!

“Cô muốn tôi dẫn cậu ấy bỏ trốn sao?” Phó Tinh Nghịch tỏ vẻ kinh hãi nhìn Văn Tiểu Ôn: “Nếu để Giang Dư Trì biết được, anh ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK