• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phó Niên ngủ một giấc đến tận chiều, đến khi dì Cốc gọi cậu đi ăn cơm thì cậu mới tỉnh dậy.

"Con không đói."

Dì Cốc đứng ở ngoài cửa: "Niên Niên, con ăn một chút thôi cũng được, con không thể đối xử với thân thể mình như vậy, sẽ bị bệnh mất."

Đợi một lúc lâu cũng không thấy Lâm Phó Niên trả lời.

"Vậy... Dì cất thức ăn của con trong hộp giữ ấm, khi nào đói thì vảo với dì, dì sẽ lấy ra cho con."

"Nếu đói bụng thì nhất định phải gọi dì đó."

Lâm Phó Niên nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, trên mặt không hiện lên cảm xúc gì, chỉ mang vẻ mặt bình thản.

Cậu ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài không chớp mắt, số lượng vệ sĩ bên ngoài biệt thự chỉ thấy tăng lên chứ không giảm đi.

Vài phút sau, vẻ mặt của Lâm Phó Niên xảy ra sự biến hóa rất nhỏ, cậu áp sát vào cửa sổ, muốn xác nhận thứ mà mình vừa nhìn thấy có thật hay không.

Mất một lúc lâu sau cậu mới xác nhận được, đó là một con mèo!

Cậu nhìn thấy ở bên ngoài có một con mèo đang co ro và run rẩy trong một góc.

Lâm Phó Niên mở cửa phòng, đi xuống dưới lầu.

Dì Cốc nhìn thấy Lâm Phó Niên đi ra liền nói: "Niên Niên, con đi ra rồi sao? Có đói bụng không, dì đi hâm nóng đồ ăn cho con."

Lâm Phó Niên không trả lời mà đi thẳng đến cửa, mở cửa biệt thự ra.

"Phu nhân, cậu không thể đi ra ngoài!" Vệ sĩ thấy vậy thì ngăn lại.

"Anh đi theo tôi." Lâm Phó Niên chỉ vào một vệ sĩ, nói xong liền đi ra ngoài.

Những vệ sĩ này thấy vậy cũng không dám ra tay ngăn cản cậu, chỉ có thể giữ một khoảng cách nhất định vây quanh Lâm Phó Niên, sợ cậu bỏ chạy.

Nhưng Lâm Phó Niên chỉ dừng lại ở một góc, ôm con mèo đang co ro trong góc vào trong lòng mình, sau đó xoay người trở về biệt thự, đóng cửa lại.

Để lại một đống vệ sĩ đang ngơ ngác: "Phu nhân... Vừa rồi đi ra ngoài."

"Tôi nhìn thấy rồi."

"Phu nhân đi ra ngoài, chỉ vì nhặt con mèo về?"

"Có lẽ hình như là vậy."

Lâm Phó Niên ôm con mèo trở về biệt thự, dì Cốc chạy tới.

"Niên Niên, con mèo con này từ đâu ra vậy?"

"Con nhặt được." Lâm Phó Niên nói: "Dì Cốc, làm phiền dì giúp con đi siêu thị mua chút thức ăn cho mèo."

Dì Cốc gật đầu rồi mặc áo khoác đi ra ngoài.

Lâm Phó Niên ôm mèo con trở về phòng mình, bỏ vào bồn tắm, pha nước có rất nhiều bọt xà phòng.

"Mày cũng không có nhà à?"

"Meo~"

"Mày là do ông trời phái tới để ở cùng với tao đúng không?"

"Meo~"

"Tắm rửa sạch sẽ cho mày nhé."

Điều khiến Lâm Phó Niên bất ngờ chính là, con mèo con này cũng không bởi vì lang thang mà trở nên sợ hãi người lạ.

Ngược lại còn rất gần gũi với cậu, còn ngẩng đầu cọ cọ vào tay cậu.



Lâm Phó Niên tắm rửa sạch sẽ cho mèo con rồi ôm nó ra ngoài lau sạch sẽ, lúc này mới phát hiện con mèo này là giống mèo Maine Coon đen trắng*.

*Maine Coon hay mèo lông dài Mỹ là một nòi mèo nhà có đặc điểm kiểu hình đặc trưng và có kỹ năng săn mồi đáng nể. Nó là một trong những nòi mèo tự nhiên cổ xưa nhất ở Bắc Mỹ, là nòi bản địa của bang Maine và được bang này chọn là động vật đại diện cho mình.

"Tại sao giống quý hiếm như vậy lại bị vứt bỏ nhỉ?"

Con mèo lắc mình vẩy hết nước đọng trên người ra, Lâm Phó Niên đưa tay chắn nước: "Đừng làm loạn, lắc nhẹ thôi."

"Đặt cho mày một cái tên nhé!"

"Gọi là gì thì được nhỉ?"

"Tao thích nhất là tôm hùm, vậy gọi mày là Tôm Hùm được không."

Tôm Hùm chui vào lòng Lâm Phó Niên, dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của Lâm Phó Niên, giống như đang cảm thấy vui vẻ vì mình có tên vậy.

Lâm Phó Niên ôm Tôm Hùm lên: "À~ thì ra mày là một con mèo đực."

Ánh mắt cậu nhìn xuống đôi mắt của Tôm Hùm thì sửng sốt một chút, màu mắt là màu hổ phách.

Cả hai mắt của nó đều là màu hổ phách…

Tôm Hùm bám chặt vào Lâm Phó Niên, bộ lông mềm mại quét qua người Lâm Phó Niên khiến tâm trạng của cậu trở nên tốt hơn nhiều.

"Ha ha, ngứa quá, Tôm Hùm, đừng làm loạn nữa."

"Meo~"

Lúc này, một giọng nói truyền đến từ cửa vào.

"Niên Niên, thức ăn cho mèo đã mua về rồi đây."

Lâm Phó Niên nói: "Dì Cốc, dì đưa vào đây đi ạ."

Cửa bị đẩy ra, dì Cốc mang theo thức ăn cho mèo và bát ăn cho mèo đi vào.

Lâm Phó Niên mở túi thức ăn cho mèo ra, lấy ra một nắm rồi đặt bên miệng Tôm Hùm.

Tôm Hùm tiến lại gần ngửi ngửi rồi bắt đầu ăn, chỉ trong chốc lát đã ăn sạch.

Dì Cốc nhìn thấy nó đáng yêu như vậy cũng đưa tay lấy ra một nắm thức ăn cho mèo rồi đặt ở bên miệng Tôm Hùm.

Tôm Hùm đầu tiên là cọ cọ tay dì Cốc, rồi mới bắt đầu ăn, làm nũng khiến cho bà ấy cảm thấy vui vẻ vô cùng.

"Niên Niên, cháu muốn nuôi nó sao? Tên nó là gì?"

"Tôm Hùm ạ."

"Meo meo~"

Dì Cốc trêu chọc con mèo một chút rồi rời khỏi phòng.

Tôm Hùm ăn xong thì nằm sấp trong lòng Lâm Phó Niên không nhúc nhích.

"Tôm Hùm, mắt của mày giống hệt với một người mà tao yêu."

"Nhưng anh ta đã không còn yêu tao nữa rồi."

"Tôm Hùm, tao rất thích mày, đây cũng là lần đầu tiên tao nuôi mèo, thế giới của tao rất tẻ nhạt."

"Mày đến làm cho tao thấy vui hơn rất nhiều, đáng tiếc là mày đã đến quá muộn, anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho mày, đúng không, dì Cốc cũng sẽ chăm sóc tốt mày."

Cùng lúc đó, Giang Dư Trì cũng đã đến nơi anh đi công tác.

Giang Dư Trì cau mày ở trong khách sạn, cả quãng đường đi trong lòng anh luôn thấy bồn chồn, rất bất an.

Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Anh ngồi trên sô pha cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng anh vẫn không thể nào thả lỏng được, cảm xúc bất an càng ngày càng mãnh liệt.



Anh mở điện thoại di động của mình ra và gọi cho vệ sĩ bên ngoài biệt thự.

"Cậu ấy có việc gì không?"

"Giang tổng, phu nhân không có việc gì, hôm nay cậu ấy đã nhặt một con mèo ở bên ngoài về, chúng tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu ấy."

"Mèo?"

"Đúng vậy, con mèo kia co ro trong một góc, giống như là bị người ta vứt bỏ, phu nhân nhặt nó trở về, quyết định nuôi nó."

"Để cho cậu ấy nuôi đi, sau khi tôi trở về sẽ dẫn cậu ấy đi mua những đồ dùng cần thiết khi nuôi mèo."

"Vâng, Giang tổng."

Giang Dư Trì cúp điện thoại, xác định Lâm Phó Niên không có việc gì, cảm xúc bất an trong lòng cũng nhẹ đi rất nhiều.

Bệnh viện…

Văn Tiểu Ôn ở trong phòng làm việc của mình, khoanh tay nhìn ra bên ngoài, sau đó mở điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

"Ba ạ, con có việc muốn nhờ ba giúp đỡ!"

Một giọng nói hiền lành truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Có chuyện gì vậy, Tiểu Ôn."

"Con muốn ba tìm một chỗ không có người ở Sầm Thành và sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân, sắp xếp thêm vài người hỗ trợ nữa."

"Máy bay tư nhân? Con định trở về à?"

"Không phải là con, là một người bạn của con, khi nào rảnh con sẽ giải thích với ba mọi chuyện, nhưng ba nhất định phải giúp con làm việc này đấy."

Văn Tiểu Ôn cúp điện thoại, nắm chặt điện thoại di động.

Văn Tiểu Ôn: [Tất cả đã được sắp xếp ổn thoả, cậu chỉ việc tìm cơ hội đưa thằng bé ra ngoài thôi, sẽ có người đến đón hai người ở phía nam sân bay.]

[Còn khi nào đi thì do hai người quyết định.]

Nắm lấy những vì sao: [Tôi biết rồi, cảm ơn.]

Văn Tiểu Ôn buông điện thoại xuống, khi Phó Tinh Nghịch nói cho cô ấy biết rằng Lâm Phó Niên đã bị mang đi, cô ấy đã biết.

Lần này không thể chờ đợi thêm nữa.

Trước kia cô ấy sẽ không giúp đỡ những người không quen biết, nhưng…

Khi Văn Tiểu Ôn nhìn thấy Lâm Phó Niên giống như nhìn thấy bản thân mình trước kia.

Nỗi đau mà cô ấy đã từng trải qua, cô ấy không muốn trơ mắt nhìn nỗi đau đó xảy ra trên người một cậu thanh niên mới chỉ có hai mươi mốt tuổi.

Ngày hôm sau…

Lâm Phó Niên ngồi trên giường ôm Tôm Hùm chơi đùa, trên mặt tuy có cười nhưng ánh sao trời trong mắt cậu đã biến mất.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền sửng sốt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Tôm Hùm, tao mệt mỏi quá."

Tôm Hùm vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt Lâm Phó Niên, sau đó kề sát vào lòng Lâm Phó Niên nằm sấp xuống.

"Mày đang an ủi tao à?"

"Meo~"

"Giang Dư Trì, cho dù anh đối đãi với tôi lạnh lùng như thế nào thì tình yêu của tôi dành cho anh cũng không hề giảm."

"Nhưng lần này... Tôi thực sự mệt mỏi rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK