Hai vợ chồng nhà họ Lâm đưa Lâm Phó Niên trở về biệt thự.
"Niên Niên, mẹ sẽ đi nấu món ngon cho con, tôm hùm đất siêu cay nóng hổi nha."
Điều khiến Lâm Phó Niên bất ngờ chính là sau khi về đến nhà, ba mẹ mình lại không hỏi bất cứ chuyện gì.
"Hai người... Sao không hỏi con gì cả? Không hỏi rốt cuộc con có giết người hay không sao?"
Ninh Lê và Lâm Quý Nguyên dừng động tác tay của mình.
"Thằng nhóc ngốc, tại sao chúng ta phải hỏi chứ."
"Ba mẹ tin tưởng con."
Ninh Lê nói xong thì đi nấu cơm, còn Lâm Quý Nguyên cũng bận rộn trong phòng sách.
Lâm Phó Niên nghe thấy lời nói của hai người, trái tim vốn lạnh lẽo nhanh chóng được sưởi ấm.
Giang Dư Trì đã chọn một nghĩa trang tốt để chôn cất Thẩm Chi Ức và mẹ Thẩm, không biết Giang Đình Nghiêm nghe tin tức từ đâu liền trực tiếp gọi Giang Dư Trì trở về.
Nhà họ Giang...
Giang Đình Nghiêm giận dữ: "Vô liêm sỉ! Mày dám tống Niên Niên vào tù?"
Giang Dư Trì bình tĩnh nói: "Cậu ta giết người."
Giang Đình Nghiêm tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Mày! Mày đúng là thứ hồ đồ! Niên Niên là kiểu người thế nào mày còn không biết sao?"
Giang Dư Trì hơi nổi giận: "Đúng vậy, ai mà đoán ra được suy nghĩ của Lâm Phó Niên chứ, trước khi đi thì bảo tôi tìm người yêu, lúc trở về lại bày ra dáng vẻ yêu tôi sâu đậm."
"Lúc cậu ta rời đi, là Chi Ức luôn ở bên cạnh tôi mấy năm này, bây giờ cậu ta lại hại chết Chi Ức."
"Tại sao tôi không thể bỏ tù cậu ta?"
Giang Đình Nghiêm run rẩy nổi giận ngồi trên ghế.
Giang Dư Mộ đưa Giang Dư Trì ra ngoài.
"Tiểu Trì, tại sao em phải làm vậy, em thật sự không yêu em ấy nữa sao?"
Giọng nói của Giang Dư Trì lạnh như băng: "Em hận cậu ta, anh, các người không cần che chở cho cậu ta, hiện tại trên lưng cậu ta đang cõng theo những hai mạng người."
Giang Dư Mộ muốn nói cái gì đó nhưng chuông điện thoại của Giang Dư Trì lại vang lên.
"Chuyện gì?"
"Anh nói gì? Lâm Phó Niên được thả?"
"Chứng cứ không đủ?"
Giang Dư Trì cúp điện thoại, sắc mặt khó coi, anh mặc kệ Giang Dư Mộ, trực tiếp rời khỏi nhà họ Giang.
Biệt thự nhà họ Lâm...
"Cậu chủ Trì, cậu không thể vào!"
"Cút!"
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng gạt bảo vệ sang một bên.
Giang Dư Trì xông vào.
Ninh Lê và Lâm Quý Nguyên nghe được âm thanh dưới lầu liền nhanh chóng chạy ra: "Giang Dư Trì, cậu làm gì vậy?"
"Lâm Phó Niên ở đâu?" Giang Dư Trì lạnh giọng nói.
Ninh Lê quát: "Bảo vệ! Đuổi người này ra ngoài!"
Giang Dư Trì khoát tay, người đàn ông mặc đồ đen đưa bảo vệ tiến vào.
"Muốn đuổi tôi?"
Lâm Quý Nguyên cả giận nói: "Giang Dư Trì! Đây là thái độ của cậu đối với trưởng bối sao?"
Giang Dư Trì bước đến ngồi trên ghế sô pha: "Chú Giang, chú đây là đang bao che cho tội phạm đó."
Giọng Lâm Quý Nguyên lạnh lùng: "Nực cười! Tôi đã tìm luật sư bảo hộ cho nó, các người cũng không có bằng chứng xác thực."
"Luật sư? Cũng không có tác dụng đâu, các người nghĩ tại sao Lâm Phó Niên phải ngồi tù?"
Giang Dư Trì nghe được câu này, anh không khỏi bật ra một tiếng cười lạnh.
"Cậu ta ra sao cùng lắm chỉ là dựa vào một câu nói của tôi mà thôi, dù sao nhà họ Lâm và nhà họ Giang cũng đã từng là anh em một nhà."
Giang Dư Trì nâng cao giọng điệu: "Lâm Phó Niên, tôi biết cậu ở trên lầu, bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn."
"Thứ nhất, cậu ngoan ngoãn đi cùng tôi."
"Thứ hai, xem tôi thu mua nhà họ Lâm thế nào."
Sắc mặt Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê đều rất khó coi, bọn họ không ngờ Giang Dư Trì đã mở rộng Khuynh Lăng đến mức này.
Sợ rằng ngay cả Giang Đình Nghiêm cũng không biết.
Lâm Quý Nguyên thầm nghĩ trong đầu: 'Xem ra nhà họ Lâm phải dừng bước ở đây rồi, nhất định không thể giao Niên Niên cho cậu ta.'
Ông hạ quyết tâm, nhưng chưa kịp nói gì đã trông thấy Lâm Phó Niên từ trên lầu bước xuống.
"Niên Niên! Con xuống đây làm gì."
Giang Dư Trì nhìn thấy bóng người của Lâm Phó Niên, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Không biết cậu chủ Lâm lựa chọn thế nào?"
Lâm Phó Niên hít sâu một hơi: "Tôi đi với anh."
"Niên Niên!"
Vợ chồng nhà họ Lâm hoảng hốt nói.
Lâm Phó Niên khẽ mỉm cười với ba mẹ mình: "Ba mẹ, nhà họ Lâm không thể bị sụp đổ, đừng lo cho con."
Giang Dư Trì khoát tay: "Rất tốt, mang đi!"
Người đàn ông mặc đồ đen phía sau tiến lên đưa Lâm Phó Niên rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Sau khi Lâm Phó Niên ra khỏi nhà họ Lâm và lên xe, Giang Dư Trì quay đầu lại nhìn biệt thự nhà họ Lâm một cái.
"Phong tỏa biệt thự nhà họ Lâm, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm không thể rời khỏi biệt thự nửa bước!"
Nói rồi, anh ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Phó Niên nổi giận nói: "Giang Dư Trì! Không phải tôi đã lựa chọn rồi sao? Lời anh nói không được tính!"
Giang Dư Trì cưỡng ép đè nén lửa giận của mình xuống: "Lâm Phó Niên, cậu nghĩ mình vẫn còn quyền lựa chọn như ba năm trước sao?"
Lâm Phó Niên muốn mở cửa xe nhưng lại phát hiện nó đã bị khóa.
"Anh thả tôi về đi!"
Giang Dư Trì dừng xe, hung hăng nắm cằm Lâm Phó Niên.
"Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn một chút đi, nếu không tôi không dám đảm bảo mình không làm ra chuyện gì đối với ba mẹ cậu đâu."
Lâm Phó Niên nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Dư Trì, chú Giang mà biết nhất định sẽ không cho phép anh làm như vậy!"
Giang Dư Trì buông Lâm Phó Niên ra, khởi động xe: "Cậu cho rằng nhà họ Giang có thể làm gì được tôi?"
Giang Dư Trì đưa Lâm Phó Niên đến nghĩa trang, nơi yên nghỉ của Thẩm Chi Ức.
Lâm Phó Niên bị người đàn ông mặc đồ đen áp chế xuống xe, bắt cậu quỳ xuống trước tấm bia mộ.
Giang Dư Trì nắm mặt Lâm Phó Niên, để Lâm Phó Niên nhìn những dòng chữ trên hai tấm bia mộ.
"Nhìn thấy không? Một bên là mộ của Thẩm Chi Ức, một bên là mộ của mẹ Thẩm Chi Ức."
Lâm Phó Niên sững sờ tại chỗ.
Mộ của Thẩm Chi Ức.
Mộ của mẹ Thẩm Chi Ức.
"Tại sao mẹ của cậu Thẩm lại..."
Giang Dư Trì lạnh giọng nói: "Tại sao lại chết đúng không? Bởi vì cậu đấy."
"Thẩm Chi Ức bị cậu hại chết, hình ảnh thi thể của cậu ấy được gửi đến điện thoại của mẹ Thẩm, bà ấy không chấp nhận nổi nên đã chọn cách tự sát."
"Lâm Phó Niên, hai mạng người này đủ để cậu chôn cả đời ở trong tù rồi."
Giọng nói Lâm Phó Niên run rẩy: "Tôi không có... Tôi không có hại chết cậu Thẩm!"
Giang Dư Trì cầm sợi dây chuyền ra đặt trước mặt cậu: "Nhìn xem đây là cái gì? Sợi dây chuyền này luôn ở trên cổ cậu từ lúc cậu được sinh ra."
"Sợi dây chuyền này là do ba mẹ cậu tự tay thiết kế tặng cho cậu, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi người cậu."
"Cậu nói cho tôi biết, tại sao sợi dây chuyền này lại xuất hiện ở trên người của Thẩm Chi Ức, hay là nói, trên đời này vẫn còn sợi thứ hai!"
Lâm Phó Niên nhìn thấy sợi dây chuyền thì sờ lên cổ mình, quả thật không có! Cậu run rẩy đưa tay muốn cầm lấy sợi dây chuyền.
"Là của tôi... Nhưng tôi không biết tại sao sợi dây chuyền lại biến mất, thật sự không phải do tôi."
"Anh tin tôi được không, tôi thật sự không có hại chết cậu Thẩm..."
Giang Dư Trì cất sợi dây chuyền đi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đang quỳ.
"Lâm Phó Niên, cậu hại chết người tôi yêu nhất, hại chết mẹ của người tôi yêu nhất."
"Rốt cuộc cậu đang toan tính điều gì? Thẩm Chi Ức chết thì cậu có thể gả cho tôi như đúng ý nguyện?"
"Cậu thật sự có thể bất chấp mọi giá để đạt được mục đích, tôi hận không thể tự tay giết chết cậu."
Lòng Lâm Phó Niên như bị xé rách, cậu hét lên: "Tôi không có! Tôi còn chúc phúc cho hai người nữa mà, tôi không có hại chết cậu Thẩm!"
Giang Dư Trì nói: "Cậu quỳ xuống chuộc tội trước mặt hai người họ đi."
Anh xoay người nói với người đàn ông mặc đồ đen.
"Trông chừng cậu ta, chỉ được quỳ, quỳ đến lúc nào cậu ta chịu thừa nhận tội ác của mình thì khi đó hẵng mang cậu ta đến trước mặt tôi."
"Nếu như vẫn không thừa nhận thì cứ tiếp tục cho quỳ, quỳ đến bao giờ chịu thừa nhận mới thôi!"
Giang Dư Trì nói xong liền lái xe rời khỏi nghĩa trang.
Lâm Phó Niên thẫn thờ quỳ trước hai tấm bia mộ, cậu hoàn toàn có thể xử lý đám người phía sau, nhưng cậu không thể làm vậy.
Ba mẹ cậu đang nằm trong tay Giang Dư Trì.
"Niên Niên, mẹ sẽ đi nấu món ngon cho con, tôm hùm đất siêu cay nóng hổi nha."
Điều khiến Lâm Phó Niên bất ngờ chính là sau khi về đến nhà, ba mẹ mình lại không hỏi bất cứ chuyện gì.
"Hai người... Sao không hỏi con gì cả? Không hỏi rốt cuộc con có giết người hay không sao?"
Ninh Lê và Lâm Quý Nguyên dừng động tác tay của mình.
"Thằng nhóc ngốc, tại sao chúng ta phải hỏi chứ."
"Ba mẹ tin tưởng con."
Ninh Lê nói xong thì đi nấu cơm, còn Lâm Quý Nguyên cũng bận rộn trong phòng sách.
Lâm Phó Niên nghe thấy lời nói của hai người, trái tim vốn lạnh lẽo nhanh chóng được sưởi ấm.
Giang Dư Trì đã chọn một nghĩa trang tốt để chôn cất Thẩm Chi Ức và mẹ Thẩm, không biết Giang Đình Nghiêm nghe tin tức từ đâu liền trực tiếp gọi Giang Dư Trì trở về.
Nhà họ Giang...
Giang Đình Nghiêm giận dữ: "Vô liêm sỉ! Mày dám tống Niên Niên vào tù?"
Giang Dư Trì bình tĩnh nói: "Cậu ta giết người."
Giang Đình Nghiêm tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Mày! Mày đúng là thứ hồ đồ! Niên Niên là kiểu người thế nào mày còn không biết sao?"
Giang Dư Trì hơi nổi giận: "Đúng vậy, ai mà đoán ra được suy nghĩ của Lâm Phó Niên chứ, trước khi đi thì bảo tôi tìm người yêu, lúc trở về lại bày ra dáng vẻ yêu tôi sâu đậm."
"Lúc cậu ta rời đi, là Chi Ức luôn ở bên cạnh tôi mấy năm này, bây giờ cậu ta lại hại chết Chi Ức."
"Tại sao tôi không thể bỏ tù cậu ta?"
Giang Đình Nghiêm run rẩy nổi giận ngồi trên ghế.
Giang Dư Mộ đưa Giang Dư Trì ra ngoài.
"Tiểu Trì, tại sao em phải làm vậy, em thật sự không yêu em ấy nữa sao?"
Giọng nói của Giang Dư Trì lạnh như băng: "Em hận cậu ta, anh, các người không cần che chở cho cậu ta, hiện tại trên lưng cậu ta đang cõng theo những hai mạng người."
Giang Dư Mộ muốn nói cái gì đó nhưng chuông điện thoại của Giang Dư Trì lại vang lên.
"Chuyện gì?"
"Anh nói gì? Lâm Phó Niên được thả?"
"Chứng cứ không đủ?"
Giang Dư Trì cúp điện thoại, sắc mặt khó coi, anh mặc kệ Giang Dư Mộ, trực tiếp rời khỏi nhà họ Giang.
Biệt thự nhà họ Lâm...
"Cậu chủ Trì, cậu không thể vào!"
"Cút!"
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng gạt bảo vệ sang một bên.
Giang Dư Trì xông vào.
Ninh Lê và Lâm Quý Nguyên nghe được âm thanh dưới lầu liền nhanh chóng chạy ra: "Giang Dư Trì, cậu làm gì vậy?"
"Lâm Phó Niên ở đâu?" Giang Dư Trì lạnh giọng nói.
Ninh Lê quát: "Bảo vệ! Đuổi người này ra ngoài!"
Giang Dư Trì khoát tay, người đàn ông mặc đồ đen đưa bảo vệ tiến vào.
"Muốn đuổi tôi?"
Lâm Quý Nguyên cả giận nói: "Giang Dư Trì! Đây là thái độ của cậu đối với trưởng bối sao?"
Giang Dư Trì bước đến ngồi trên ghế sô pha: "Chú Giang, chú đây là đang bao che cho tội phạm đó."
Giọng Lâm Quý Nguyên lạnh lùng: "Nực cười! Tôi đã tìm luật sư bảo hộ cho nó, các người cũng không có bằng chứng xác thực."
"Luật sư? Cũng không có tác dụng đâu, các người nghĩ tại sao Lâm Phó Niên phải ngồi tù?"
Giang Dư Trì nghe được câu này, anh không khỏi bật ra một tiếng cười lạnh.
"Cậu ta ra sao cùng lắm chỉ là dựa vào một câu nói của tôi mà thôi, dù sao nhà họ Lâm và nhà họ Giang cũng đã từng là anh em một nhà."
Giang Dư Trì nâng cao giọng điệu: "Lâm Phó Niên, tôi biết cậu ở trên lầu, bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn."
"Thứ nhất, cậu ngoan ngoãn đi cùng tôi."
"Thứ hai, xem tôi thu mua nhà họ Lâm thế nào."
Sắc mặt Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê đều rất khó coi, bọn họ không ngờ Giang Dư Trì đã mở rộng Khuynh Lăng đến mức này.
Sợ rằng ngay cả Giang Đình Nghiêm cũng không biết.
Lâm Quý Nguyên thầm nghĩ trong đầu: 'Xem ra nhà họ Lâm phải dừng bước ở đây rồi, nhất định không thể giao Niên Niên cho cậu ta.'
Ông hạ quyết tâm, nhưng chưa kịp nói gì đã trông thấy Lâm Phó Niên từ trên lầu bước xuống.
"Niên Niên! Con xuống đây làm gì."
Giang Dư Trì nhìn thấy bóng người của Lâm Phó Niên, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Không biết cậu chủ Lâm lựa chọn thế nào?"
Lâm Phó Niên hít sâu một hơi: "Tôi đi với anh."
"Niên Niên!"
Vợ chồng nhà họ Lâm hoảng hốt nói.
Lâm Phó Niên khẽ mỉm cười với ba mẹ mình: "Ba mẹ, nhà họ Lâm không thể bị sụp đổ, đừng lo cho con."
Giang Dư Trì khoát tay: "Rất tốt, mang đi!"
Người đàn ông mặc đồ đen phía sau tiến lên đưa Lâm Phó Niên rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Sau khi Lâm Phó Niên ra khỏi nhà họ Lâm và lên xe, Giang Dư Trì quay đầu lại nhìn biệt thự nhà họ Lâm một cái.
"Phong tỏa biệt thự nhà họ Lâm, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm không thể rời khỏi biệt thự nửa bước!"
Nói rồi, anh ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Phó Niên nổi giận nói: "Giang Dư Trì! Không phải tôi đã lựa chọn rồi sao? Lời anh nói không được tính!"
Giang Dư Trì cưỡng ép đè nén lửa giận của mình xuống: "Lâm Phó Niên, cậu nghĩ mình vẫn còn quyền lựa chọn như ba năm trước sao?"
Lâm Phó Niên muốn mở cửa xe nhưng lại phát hiện nó đã bị khóa.
"Anh thả tôi về đi!"
Giang Dư Trì dừng xe, hung hăng nắm cằm Lâm Phó Niên.
"Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn một chút đi, nếu không tôi không dám đảm bảo mình không làm ra chuyện gì đối với ba mẹ cậu đâu."
Lâm Phó Niên nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Dư Trì, chú Giang mà biết nhất định sẽ không cho phép anh làm như vậy!"
Giang Dư Trì buông Lâm Phó Niên ra, khởi động xe: "Cậu cho rằng nhà họ Giang có thể làm gì được tôi?"
Giang Dư Trì đưa Lâm Phó Niên đến nghĩa trang, nơi yên nghỉ của Thẩm Chi Ức.
Lâm Phó Niên bị người đàn ông mặc đồ đen áp chế xuống xe, bắt cậu quỳ xuống trước tấm bia mộ.
Giang Dư Trì nắm mặt Lâm Phó Niên, để Lâm Phó Niên nhìn những dòng chữ trên hai tấm bia mộ.
"Nhìn thấy không? Một bên là mộ của Thẩm Chi Ức, một bên là mộ của mẹ Thẩm Chi Ức."
Lâm Phó Niên sững sờ tại chỗ.
Mộ của Thẩm Chi Ức.
Mộ của mẹ Thẩm Chi Ức.
"Tại sao mẹ của cậu Thẩm lại..."
Giang Dư Trì lạnh giọng nói: "Tại sao lại chết đúng không? Bởi vì cậu đấy."
"Thẩm Chi Ức bị cậu hại chết, hình ảnh thi thể của cậu ấy được gửi đến điện thoại của mẹ Thẩm, bà ấy không chấp nhận nổi nên đã chọn cách tự sát."
"Lâm Phó Niên, hai mạng người này đủ để cậu chôn cả đời ở trong tù rồi."
Giọng nói Lâm Phó Niên run rẩy: "Tôi không có... Tôi không có hại chết cậu Thẩm!"
Giang Dư Trì cầm sợi dây chuyền ra đặt trước mặt cậu: "Nhìn xem đây là cái gì? Sợi dây chuyền này luôn ở trên cổ cậu từ lúc cậu được sinh ra."
"Sợi dây chuyền này là do ba mẹ cậu tự tay thiết kế tặng cho cậu, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi người cậu."
"Cậu nói cho tôi biết, tại sao sợi dây chuyền này lại xuất hiện ở trên người của Thẩm Chi Ức, hay là nói, trên đời này vẫn còn sợi thứ hai!"
Lâm Phó Niên nhìn thấy sợi dây chuyền thì sờ lên cổ mình, quả thật không có! Cậu run rẩy đưa tay muốn cầm lấy sợi dây chuyền.
"Là của tôi... Nhưng tôi không biết tại sao sợi dây chuyền lại biến mất, thật sự không phải do tôi."
"Anh tin tôi được không, tôi thật sự không có hại chết cậu Thẩm..."
Giang Dư Trì cất sợi dây chuyền đi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đang quỳ.
"Lâm Phó Niên, cậu hại chết người tôi yêu nhất, hại chết mẹ của người tôi yêu nhất."
"Rốt cuộc cậu đang toan tính điều gì? Thẩm Chi Ức chết thì cậu có thể gả cho tôi như đúng ý nguyện?"
"Cậu thật sự có thể bất chấp mọi giá để đạt được mục đích, tôi hận không thể tự tay giết chết cậu."
Lòng Lâm Phó Niên như bị xé rách, cậu hét lên: "Tôi không có! Tôi còn chúc phúc cho hai người nữa mà, tôi không có hại chết cậu Thẩm!"
Giang Dư Trì nói: "Cậu quỳ xuống chuộc tội trước mặt hai người họ đi."
Anh xoay người nói với người đàn ông mặc đồ đen.
"Trông chừng cậu ta, chỉ được quỳ, quỳ đến lúc nào cậu ta chịu thừa nhận tội ác của mình thì khi đó hẵng mang cậu ta đến trước mặt tôi."
"Nếu như vẫn không thừa nhận thì cứ tiếp tục cho quỳ, quỳ đến bao giờ chịu thừa nhận mới thôi!"
Giang Dư Trì nói xong liền lái xe rời khỏi nghĩa trang.
Lâm Phó Niên thẫn thờ quỳ trước hai tấm bia mộ, cậu hoàn toàn có thể xử lý đám người phía sau, nhưng cậu không thể làm vậy.
Ba mẹ cậu đang nằm trong tay Giang Dư Trì.