• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Phó Tinh Nghịch có dự cảm chẳng lành.

“Niên Niên… Cậu muốn làm gì.”

Lâm Phó Niên ngẩng đầu nhìn Phó Tinh Nghịch, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “A Tinh, nếu như cậu gặp được một người tên Lâm Chiêu Dương ở cục cảnh sát, tuy rằng tôi không biết anh ấy có còn sống hay không.”

“Nếu như gặp được, xin cậu hãy chuyển lời giúp tôi, rằng tôi chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh ấy, cũng chưa từng quên anh ấy.”

“Cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa mà!” Phó Tinh Nghịch ôm chặt lấy Lâm Phó Niên, nước mắt rơi lã chã, rơi xuống gương mặt của Lâm Phó Niên.

“Cậu không được xảy ra chuyện! Không được!”

Lâm Phó Niên đặt hai tay trước ngực Phó Tinh Nghịch sau đó đẩy cậu ta ra.

“Phó Tinh Nghịch, cậu phải thật hạnh phúc đó.”

Phó Tinh Nghịch nhìn theo bóng dáng Lâm Phó Niên rời đi, cậu ta muốn đuổi theo, nhưng cánh cửa kia đã bị đóng lại.

Cậu ta dùng sức ấn tay nắm cửa, nhưng dù có làm thể nào cũng không mở ra được.

“Niên Niên, cậu mở cửa ra đi! Tôi cầu xin cậu, cậu mở cửa ra được không, cậu không thể đi với anh ta!”

“Không có cậu, tôi biết hạnh phúc kiểu gì được chứ…”

Lâm Phó Niên tựa vào cửa, nhìn về phía Ngô Diệp: “Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu ấy, có đúng không?”

Giang Dư Trì kéo tay Lâm Phó Niên.

“Phải đi rồi.”

Hai người rời khỏi tầm mắt của Ngô Diệp, anh ta cầm sẵn thuốc an thần trong túi, vừa mở cửa đã trông thấy Phó Tinh Nghịch định nhảy xuống cửa sổ.

Anh ta vội vàng chạy tới túm lấy tay Phó Tinh Nghịch kéo cậu ta xuống.

“Phó Tinh Nghịch! Cậu điên rồi à! Đây là tầng ba đấy, cậu muốn ngồi xe lăn cả đời sao?”

Suýt chút nữa, nếu Ngô Diệp vào phòng muộn một giây nữa thôi là cậu ta đã nhảy xuống rồi!

Phó Tinh Nghịch đứng dậy, muốn chạy ra ngoài tìm Lâm Phó Niên nhưng chẳng mấy chốc đã bị Ngô Diệp kéo lại, ấn ở trên giường.

“Cậu bình tĩnh lại một chút đi có được không? Bọn họ đi rồi.”

“Vì sao…” Giọng nói của Phó Tinh Nghịch run rẩy.

Ngô Diệp buông tay cậu ta: “Vì sao gì chứ?”

“Vì sao lại nói với anh ta…” Phó Tinh Nghịch trở tay ấn Ngô Diệp ở trên giường, một quyền đánh vào trên mặt anh ta.

“Vì sao lại nói cho anh ta biết vị trí của Lâm Phó Niên?”

“Rõ ràng… Rõ ràng tôi có thể đưa cậu ấy đi, sao cậu lại làm như vậy hả?”

“Cậu có biết không? Nếu cứ ở bên cạnh Giang Dư Trì, cậu ấy chỉ có con đường chết! Cậu có biết hay không?”

“Cậu…”

Phó Tinh Nghịch còn chưa nói hết câu đã nhắm nghiền hai mắt, ngã xuống người Ngô Diệp, Ngô Diệp đút cho Phó Tinh Nghịch một viên thuốc an thần.



Anh ta biết trước Phó Tinh Nghịch sẽ mất khống chế cho nên đã chuẩn bị sẵn.

Ngô Diệp nhẹ nhàng ôm lấy Phó Tinh Nghịch, không hề ghì chặt mà như thể đang nâng niu một món bảo vật vậy.

“Đồ ngốc này, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi làm bác sĩ tùy thân cho cậu là vì tiền hay sao?”

“Tôi đâu có thiếu tiền, thứ tôi thiếu chỉ có mình cậu mà thôi.”

Tại biệt thự.

Giang Dư Trì nắm tay Lâm Phó Niên đi vào biệt thự, vừa bước vào nhà đã trông thấy dì Cốc.

Dì Cốc chạy đến bên cạnh Lâm Phó Niên, tay bắt mặt mừng: “Niên Niên, con đi đâu thế? Làm dì lo chết đi được!”

Lâm Phó Niên lẳng lặng rút tay mình về, xoay người đi lên trên lầu.

“Con về phòng nghỉ ngơi đây ạ.”

“Đứa nhỏ này làm sao vậy…” Dì Cốc nhìn về phía Giang Dư Trì: “Tiểu Trì, có phải con cãi nhau với Niên Niên không?”

Giang Dư Trì khẽ lắc đầu: “Để con lên lầu xem.”

Anh cất bước đi vào phòng, vừa vào phòng đã trông thấy Lâm Phó Niên nằm ở trên giường, đưa lưng về phía cửa.

“Cậu…”

“Lại muốn tôi thực hiện thứ nghĩa vụ kia sao?” Lâm Phó Niên chẳng buồn quay đầu lại, nhàn nhạt đáp lời…

Giang Dư Trì đi đến bên giường, cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh Lâm Phó Niên, ôm chặt lấy cậu.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu, nói về chuyện của ba năm trước.”

Lâm Phó Niên đẩy tay Giang Dư Trì ra khỏi người mình.

“Không có gì để nói cả. Anh nghĩ rằng chính tôi đã làm ra những việc ấy, chuyện đã đến nước này rồi, đừng tỏ vẻ muốn biết sự thật nữa.”

Giang Dư Trì tựa đầu vào vai của Lâm Phó Niên: “Nói đi, tôi muốn biết có phải tôi sai thật rồi không.”

“Anh không sai.” Lâm Phó Niên nói.

“Ba năm trước là tôi không từ mà biệt, ba năm sau tôi vừa trở về đã giết người tình của anh, những chuyện này chẳng phải anh đều biết hay sao?”

“Cho nên không có gì để nói cả.”

Giang Dư Trì dựng thẳng người Lâm Phó Niên dâyh, đôi mắt màu hổ phách đau đáu nhìn cậu, biểu cảm vô cùng phức tạp.

“Trong lòng cậu có chỗ cho biết bao nhiêu người, vì sao không thể chứa chấp tôi, cho tôi một vị trí trong tim cậu thôi cũng không được sao?”

“Từng có.” Lâm Phó Niên thấp giọng nói.

Đôi con ngươi của Giang Dư Trì bỗng phóng đại, chăm chú nhìn đôi mắt đẹp của Lâm Phó Niên.

Lâm Phó Niên thản nhiên tiếp lời: “Nơi ấy từng có vị trí của anh, nhưng đã bị anh phá nát rồi.”

“Anh đã đồng ý với tôi rằng sẽ không làm khó A Tinh, anh sẽ giữ lời chứ?”



Giang Dư Trì khẽ nhíu mày, đôi tay nắm chặt lấy hai bàn tay Lâm Phó Niên, tỏ vẻ giận dữ: “Lâm Phó Niên, cậu thích cậu ta tới vậy sao?”

Lâm Phó Niên vừa thấy Giang Dư Trì tức giận là biết ngay, người này vẫn giống như trước đây, cái gì mà nói chuyện cơ chứ?

Đều là giả hết.

“Tôi không thích đàn ông.” Lâm Phó Niên gằn từng chữ một.

Giang Dư Trì kích động: “Cái gì? Cậu không thích đàn ông sao? Vậy thì hồi ức tốt đẹp khi trước của hai ta… là gì chứ?”

Lâm Phó Niên lạnh giọng đáp: “Trước nay tôi chưa từng nói mình thích đàn ông. Không phải hồi ức tốt đẹp đều đã bị anh hủy huỷ hết rồi sao? Những thứ còn sót lại, một ngày nào đó tôi cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”

Giờ phút này, Giang Dư Trì không muốn nghe một lời nào thốt ra từ miệng Lâm Phó Niên nữa, anh không chấp nhận được.

Lâm Phó Niên không thích đàn ông!

Anh cúi đầu hôn Lâm Phó Niên, để lại dấu vết mới trên người cậu.

Lâm Phó Niên không phản kháng, cậu chỉ nghiêng đầu, hai hàng nước mắt dần chảy xuống, cậu thầm nghĩ: 'Em không thích đàn ông, nhưng em thích anh, yêu anh, cũng chỉ có một mình anh.'

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Phó Niên nằm ở trên giường, đôi mắt đỏ bừng, cậu dùng tay chắn ánh sáng chói lọi chiếu vào từ bên người cửa sổ.

Vừa buông tay đã trông thấy Giang Dư Trì đang mặc quần áo bên cạnh giường.

Cậu không khỏi cảm thấy bất ngờ, đây là lần đầu tiên Giang Dư Trì làm chuyện này xong mà không bỏ đi.

Giang Dư Trì mặc quần áo xong xuôi, anh quay đầu lại liền trông thấy Lâm Phó Niên đã tỉnh giấc.

“Muốn ăn gì không?”

Lâm Phó Niên nghiêng người đưa lưng về phía anh.

“Tôi không đói.”

“Cậu làm loạn cái gì?” Giang Dư Trì nói: “Từ lúc về đây tới bây giờ, lúc nào cậu cũng từ chối tôi, bây giờ còn đòi tuyệt thực nữa cơ à?”

Không phải Lâm Phó Niên không muốn ăn sáng, nhưng cậu biết bây giờ mình chẳng nuốt nổi thứ gì.

Giang Dư Trì thấy cậu không nói gì, lửa giận bỗng nổi lên, cầm lấy áo khoác xoay người rời khỏi phòng.

Đi xuống dưới lầu, anh trông thấy dì Cốc đang bận rộn ở dưới bếp.

“Dì Cốc, con phải đi công tác, khoảng hai ba ngày nữa sẽ về, làm phiền dì chăm sóc cậu ấy giúp cháu.”

“Mấy ngày tới, nhờ dì thuyết phục cậu ấy ăn chút gì đó, cậu ấy đã gầy lắm rồi.”

Dì Cốc đứng ở đằng sau nhìn Giang Dư Trì, bà thầm nghĩ, rõ ràng anh rất lo lắng cho cậu, nhưng lại chẳng thể nói ra: 'Thật là tiếc cho hai người tâm đầu ý hợp, tạo hóa thật bất công, khiến cho chuyện tình của hai đứa trở nên khổ sở như bây giờ.'

Dì Cốc cười nói: “Đi công tác phải chú ý an toàn đấy, nếu như có uống rượu thì phải để Tiểu Lý lái xe, dì sẽ chăm sóc tốt cho Niên Niên.”

Giang Dư Trì nghe dì Cốc dặn dò vài câu sau đó rời khỏi biệt thự.

Lâm Phó Niên đứng ở bên cửa sổ nhìn Giang Dư Trì rời đi, cậu trở về giường, không nói năng gì.

Cậu cảm thấy rất mệt, thật sự rất mệt, bây giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK