Giang Dư Trì nhìn bóng dáng Lâm Phó Niên rời đi, ánh mắt anh rơi xuống vết máu trên mặt đất.
Anh bước đến kéo cậu lại.
Lâm Phó Niên sửng sốt hỏi: "Giang tổng còn có chuyện gì sao?"
Giang Dư Trì liếc nhìn bụng Lâm Phó Niên: "Vết thương bị rách ra à? Tại sao không nói?"
Lâm Phó Niên rút tay mình lại: "Cũng không chết được, không cần Giang tổng nhọc lòng."
Một tay Giang Dư Trì nắm lấy bả vai Lâm Phó Niên, một tay ôm hai chân cậu lên: "Tôi đưa cậu về."
Lâm Phó Niên đau bụng giãy giụa không nổi, suy yếu nói: "Giang tổng thả tôi xuống đi, tôi không yếu ớt đến nỗi cần người bế đâu."
Giang Dư Trì cả giận nói: "Lâm Phó Niên! Cậu ăn mềm một chút thì có sao? Thành thật ở bên cạnh tôi không được à?"
Hốc mắt Lâm Phó Niên ửng đỏ: "Giang Dư Trì, Anh hận tôi đến chết..."
"Nếu như tôi bám lấy anh, ở bên cạnh anh, sẽ chỉ khiến anh thêm hận tôi thôi."
Giang Dư Trì thả Lâm Phó Niên xuống rồi rời khỏi đồn cảnh sát, quay lại xe.
Anh lại không kiểm soát được tâm trạng của mình.
Bây giờ anh đang rất phiền não, từ sau khi Lâm Phó Niên trở về, chuyện chỉ càng ngày càng tồi tệ.
Bây giờ Thẩm Chi Ức chết, anh cũng không biết phải ăn nói thế nào với mẹ Thẩm.
Giang Dư Trì dựa vào ghế nhắm hai mắt lại, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.
Lâm Phó Niên ôm bụng, bước từng bước về nhà, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Chút đau đớn này có là gì, còn không bằng một phần mười nỗi đau Giang Dư Trì đã gây ra cho cậu.
'Nếu như... Nếu như mình xuống ngay sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người họ, vậy thì người yêu của anh ấy... Sẽ không chết…'
Cũng may biệt thự nhà họ Lâm cách đồn cảnh sát không xa, rất nhanh đã đến nơi, Lâm Phó Niên một mực đi về phía trước, không chú ý tới có một chiếc xe chạy theo mình ở phía sau lưng.
Chờ Lâm Phó Niên bước vào biệt thự nhà họ Lâm, chiếc xe này mới quay đầu rời đi.
Lâm Phó Niên nhẹ nhàng bước chân đi vào, cẩn thận đi từ lầu một lên lầu hai, đi đến phòng của mình.
Cậu sợ khiến ba mẹ thức giấc.
Lâm Phó Niên lấy hộp sơ cứu từ trong tủ ra bắt đầu xử lý vết thương, lúc gỡ băng gạc, cậu mới phát hiện vết thương trên bụng mình rất sâu.
"Xem ra sẽ để lại sẹo."
Lâm Phó Niên cầm bông tẩm cồn lên để sát trùng, sau đó dùng băng gạc mới quấn lại, cất hộp sơ cứu đi sau đó lên giường nằm.
Cũng không biết là do cậu ngủ quá lâu hay xảy ra quá nhiều chuyện mà cậu cứ luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơ thể nặng trĩu.
Mới vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Phó Niên không phải tự tỉnh mà là bị âm thanh dưới lầu đánh thức.
"Niên Niên nhà chúng tôi làm sao có thể giết người được chứ!"
Lâm Phó Niên đi theo âm thanh xuống dưới lầu, vừa mới xuống đã bị cảnh sát bắt lại.
"Đồn cảnh sát chúng tôi sẽ không bắt người vô cớ, cậu bị tình nghi giết người, xin hãy đi cùng chúng tôi."
Ninh Lê ngăn cảnh sát lại, quát lên: "Các người muốn làm gì! Con trai tôi không có giết người!"
Lâm Quý Nguyên lo lắng nói: "Anh cảnh sát, có phải các người nhầm rồi không?"
Hai vị cảnh sát từ phía sau tiến đến kéo hai người họ ra: "Xin đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ."
Cảnh sát áp giải Lâm Phó Niên ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, bước vào trong xe cảnh sát.
Ninh Lê quỳ sụp xuống đất: "Niên Niên... Niên Niên của em..."
Lâm Quý Nguyên ngồi xuống ôm vợ mình: "Đừng lo lắng, anh sẽ liên lạc với luật sư đến đồn cảnh sát."
Mà lúc này, sớm muộn gì Giang Dư Trì cũng nhận được cuộc điện thoại của mẹ Thẩm, anh nhanh chóng đến nhà của Thẩm Chi Ức, mà bên trong nhà chỉ có thi thể của mẹ Thẩm.
Bên cạnh thi thể còn có một chiếc điện thoại di động, trên màn hình là hình ảnh thi thể của Thẩm Chi Ức.
Giang Dư Trì sụp đổ tựa vào tường, tính mạng của hai mẹ con nhà họ Thẩm anh đều không giữ được.
Một phút sau, Giang Dư Trì nhận được một cuộc điện thoại khác, nói có tin tức về cái chết của Thẩm Chi Ức.
Anh vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, yêu cầu đồn cảnh sát cử người đến mang thi thể của mẹ Thẩm đi.
Cảnh sát nói: "Chủ tịch Giang, nghi phạm đã ở trong phòng thẩm vấn, nhưng cậu ấy không thừa nhận rằng mình đã giết cậu Thẩm."
Giang Dư Trì xoa mi tâm: "Nghi phạm là ai?"
"Là Lâm Phó Niên."
Nghe thấy cái tên này, Giang Dư Trì chợt ngẩng đầu: "Anh nói gì?"
Cảnh sát nói: "Nguyên nhân cái chết của cậu Thẩm là vì có nhiều vết đâm ngay khu vực tim, chúng tôi tìm thấy một sợi dây chuyền ở trong túi của cậu Thẩm, còn có một đoạn tin nhắn ngắn bên trong điện thoại di động."
Giang Dư Trì nhận lấy điện thoại đọc tin nhắn ngắn đó, tin nhắn này là tin nhắn Thẩm Chi Ức nhận được ngày đó.
Cảnh sát nói: "Cậu Thẩm nhận được tin nhắn này không lâu trước khi chết, nội dung tin nhắn là cậu Lâm gọi cậu ấy đến bệnh viện."
"Chúng tôi cũng đã kiểm tra số điện thoại gửi tin nhắn này, đúng là của cậu Lâm."
"Ngoài ra, camera giám sát ở bệnh viện đã bị hỏng, cậu Lâm cũng không có chứng cứ ngoại phạm."
Giang Dư Trì nắm chặt điện thoại di động, lạnh giọng nói: "Sợi dây chuyền đâu?"
Cảnh sát đưa sợi dây chuyền cho Giang Dư Trì, Giang Dư Trì cầm sợi dây chuyền lên quan sát, anh biết những chữ cái phía trên nó.
yn.
Là dây chuyền của Lâm Phó Niên, trên thế giới tuyệt đối không có chiếc thứ hai!
Giang Dư Trì bỏ sợi dây chuyền vào túi, sắc mặt khó coi.
"Lâm Phó Niên!"
"Bây giờ cậu ta đang ở đâu? Dẫn tôi đi gặp cậu ta!"
Hai người họ vừa ra khỏi cửa, nhân viên điều tra cầm báo cáo đi tới.
"Báo cáo của mẹ Thẩm Chi Ức đã có, là tự sát."
Giang Dư Trì nghe xong liền xoay người đi đến một hướng khác.
Cảnh sát hô lên: "Giang tổng? Anh không đi gặp Lâm Phó Niên nữa sao?"
Giang Dư Trì dừng bước: "Đưa cậu ta vào tù, không ai được phép đến thăm cậu ta!"
Sau khi Giang Dư Trì vừa đi được mười phút, Lâm Quý Nguyên liền mang luật sư đến đồn cảnh sát.
Lâm Phó Niên mặc đồng phục tù nhân ngơ ngác ngồi trên mặt đất, mấy người bên trong nhà tù vây quanh Lâm Phó Niên.
"Cậu là người mới à? Dáng vẻ cũng đẹp mắt thật đấy."
Trước mặt có người đưa tay ra muốn trêu đùa Lâm Phó Niên, kết quả bị Lâm Phó Niên dùng sức giữ tay lại, không thể động đậy.
"Nhìn cái gì! Lên hết đi."
Mấy phút sau, những người này bị đánh ngã nằm trên đất, Lâm Phó Niên ngồi lại vị trí cũ.
Trong lòng người này khiếp sợ, trông Lâm Phó Niên gầy gò nhưng ra tay lại rất tàn nhẫn, hắn ta liền đứng dậy chật vật đưa anh em của mình tránh xa.
Lâm Phó Niên vốn không muốn động tay động chân, có thể nhịn chắc chắn cậu sẽ nhịn, nhưng cảnh sát lại nói là Giang Dư Trì tự mình tống cậu vào tù.
Cậu không muốn nhịn nữa.
Hốc mắt Lâm Phó Niên ửng đỏ, cậu không bao giờ nghĩ rằng có một ngày người cậu yêu nhất sẽ tống cậu vào tù.
Cậu muốn khóc nhưng lại khóc không nổi, ngay cả hô hấp cũng đau đớn… Nhưng cậu không hận, vì cậu đã không cứu được người yêu của Giang Dư Trì.
Bị đưa vào tù cũng là chuyện bình thường, hiện tại cậu chỉ nhớ đến Giang Dư Trì, là Giang Dư Trì của ba năm trước.
Vụ kiện kéo dài suốt ba ngày, cuối cùng Lâm Phó Niên được trả tự do vì không đủ bằng chứng.
Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê đứng ở cửa đồn cảnh sát chờ Lâm Phó Niên đi ra.
Lâm Phó Niên mặc đồng phục tù nhân từ bên trong bước ra ngoài, giơ tay lên che ánh nắng mặt trời.
'Hóa ra ba ngày không nhìn thấy ánh mặt trời là như thế này…'
"Niên Niên!"
Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê chạy tới, khoác áo khoác lên người Lâm Phó Niên.
Ninh Lê vuốt ve gương mặt gầy gò của Lâm Phó Niên, đôi mắt đẫm lệ.
"Con chịu khổ rồi... Là mẹ vô dụng."
Lâm Phó Niên lắc đầu lộ ra một nụ cười: "Không sao đâu, không phải con đã được thả rồi sao? Khiến hai người lo lắng rồi."
Anh bước đến kéo cậu lại.
Lâm Phó Niên sửng sốt hỏi: "Giang tổng còn có chuyện gì sao?"
Giang Dư Trì liếc nhìn bụng Lâm Phó Niên: "Vết thương bị rách ra à? Tại sao không nói?"
Lâm Phó Niên rút tay mình lại: "Cũng không chết được, không cần Giang tổng nhọc lòng."
Một tay Giang Dư Trì nắm lấy bả vai Lâm Phó Niên, một tay ôm hai chân cậu lên: "Tôi đưa cậu về."
Lâm Phó Niên đau bụng giãy giụa không nổi, suy yếu nói: "Giang tổng thả tôi xuống đi, tôi không yếu ớt đến nỗi cần người bế đâu."
Giang Dư Trì cả giận nói: "Lâm Phó Niên! Cậu ăn mềm một chút thì có sao? Thành thật ở bên cạnh tôi không được à?"
Hốc mắt Lâm Phó Niên ửng đỏ: "Giang Dư Trì, Anh hận tôi đến chết..."
"Nếu như tôi bám lấy anh, ở bên cạnh anh, sẽ chỉ khiến anh thêm hận tôi thôi."
Giang Dư Trì thả Lâm Phó Niên xuống rồi rời khỏi đồn cảnh sát, quay lại xe.
Anh lại không kiểm soát được tâm trạng của mình.
Bây giờ anh đang rất phiền não, từ sau khi Lâm Phó Niên trở về, chuyện chỉ càng ngày càng tồi tệ.
Bây giờ Thẩm Chi Ức chết, anh cũng không biết phải ăn nói thế nào với mẹ Thẩm.
Giang Dư Trì dựa vào ghế nhắm hai mắt lại, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.
Lâm Phó Niên ôm bụng, bước từng bước về nhà, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Chút đau đớn này có là gì, còn không bằng một phần mười nỗi đau Giang Dư Trì đã gây ra cho cậu.
'Nếu như... Nếu như mình xuống ngay sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người họ, vậy thì người yêu của anh ấy... Sẽ không chết…'
Cũng may biệt thự nhà họ Lâm cách đồn cảnh sát không xa, rất nhanh đã đến nơi, Lâm Phó Niên một mực đi về phía trước, không chú ý tới có một chiếc xe chạy theo mình ở phía sau lưng.
Chờ Lâm Phó Niên bước vào biệt thự nhà họ Lâm, chiếc xe này mới quay đầu rời đi.
Lâm Phó Niên nhẹ nhàng bước chân đi vào, cẩn thận đi từ lầu một lên lầu hai, đi đến phòng của mình.
Cậu sợ khiến ba mẹ thức giấc.
Lâm Phó Niên lấy hộp sơ cứu từ trong tủ ra bắt đầu xử lý vết thương, lúc gỡ băng gạc, cậu mới phát hiện vết thương trên bụng mình rất sâu.
"Xem ra sẽ để lại sẹo."
Lâm Phó Niên cầm bông tẩm cồn lên để sát trùng, sau đó dùng băng gạc mới quấn lại, cất hộp sơ cứu đi sau đó lên giường nằm.
Cũng không biết là do cậu ngủ quá lâu hay xảy ra quá nhiều chuyện mà cậu cứ luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơ thể nặng trĩu.
Mới vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Phó Niên không phải tự tỉnh mà là bị âm thanh dưới lầu đánh thức.
"Niên Niên nhà chúng tôi làm sao có thể giết người được chứ!"
Lâm Phó Niên đi theo âm thanh xuống dưới lầu, vừa mới xuống đã bị cảnh sát bắt lại.
"Đồn cảnh sát chúng tôi sẽ không bắt người vô cớ, cậu bị tình nghi giết người, xin hãy đi cùng chúng tôi."
Ninh Lê ngăn cảnh sát lại, quát lên: "Các người muốn làm gì! Con trai tôi không có giết người!"
Lâm Quý Nguyên lo lắng nói: "Anh cảnh sát, có phải các người nhầm rồi không?"
Hai vị cảnh sát từ phía sau tiến đến kéo hai người họ ra: "Xin đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ."
Cảnh sát áp giải Lâm Phó Niên ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, bước vào trong xe cảnh sát.
Ninh Lê quỳ sụp xuống đất: "Niên Niên... Niên Niên của em..."
Lâm Quý Nguyên ngồi xuống ôm vợ mình: "Đừng lo lắng, anh sẽ liên lạc với luật sư đến đồn cảnh sát."
Mà lúc này, sớm muộn gì Giang Dư Trì cũng nhận được cuộc điện thoại của mẹ Thẩm, anh nhanh chóng đến nhà của Thẩm Chi Ức, mà bên trong nhà chỉ có thi thể của mẹ Thẩm.
Bên cạnh thi thể còn có một chiếc điện thoại di động, trên màn hình là hình ảnh thi thể của Thẩm Chi Ức.
Giang Dư Trì sụp đổ tựa vào tường, tính mạng của hai mẹ con nhà họ Thẩm anh đều không giữ được.
Một phút sau, Giang Dư Trì nhận được một cuộc điện thoại khác, nói có tin tức về cái chết của Thẩm Chi Ức.
Anh vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, yêu cầu đồn cảnh sát cử người đến mang thi thể của mẹ Thẩm đi.
Cảnh sát nói: "Chủ tịch Giang, nghi phạm đã ở trong phòng thẩm vấn, nhưng cậu ấy không thừa nhận rằng mình đã giết cậu Thẩm."
Giang Dư Trì xoa mi tâm: "Nghi phạm là ai?"
"Là Lâm Phó Niên."
Nghe thấy cái tên này, Giang Dư Trì chợt ngẩng đầu: "Anh nói gì?"
Cảnh sát nói: "Nguyên nhân cái chết của cậu Thẩm là vì có nhiều vết đâm ngay khu vực tim, chúng tôi tìm thấy một sợi dây chuyền ở trong túi của cậu Thẩm, còn có một đoạn tin nhắn ngắn bên trong điện thoại di động."
Giang Dư Trì nhận lấy điện thoại đọc tin nhắn ngắn đó, tin nhắn này là tin nhắn Thẩm Chi Ức nhận được ngày đó.
Cảnh sát nói: "Cậu Thẩm nhận được tin nhắn này không lâu trước khi chết, nội dung tin nhắn là cậu Lâm gọi cậu ấy đến bệnh viện."
"Chúng tôi cũng đã kiểm tra số điện thoại gửi tin nhắn này, đúng là của cậu Lâm."
"Ngoài ra, camera giám sát ở bệnh viện đã bị hỏng, cậu Lâm cũng không có chứng cứ ngoại phạm."
Giang Dư Trì nắm chặt điện thoại di động, lạnh giọng nói: "Sợi dây chuyền đâu?"
Cảnh sát đưa sợi dây chuyền cho Giang Dư Trì, Giang Dư Trì cầm sợi dây chuyền lên quan sát, anh biết những chữ cái phía trên nó.
yn.
Là dây chuyền của Lâm Phó Niên, trên thế giới tuyệt đối không có chiếc thứ hai!
Giang Dư Trì bỏ sợi dây chuyền vào túi, sắc mặt khó coi.
"Lâm Phó Niên!"
"Bây giờ cậu ta đang ở đâu? Dẫn tôi đi gặp cậu ta!"
Hai người họ vừa ra khỏi cửa, nhân viên điều tra cầm báo cáo đi tới.
"Báo cáo của mẹ Thẩm Chi Ức đã có, là tự sát."
Giang Dư Trì nghe xong liền xoay người đi đến một hướng khác.
Cảnh sát hô lên: "Giang tổng? Anh không đi gặp Lâm Phó Niên nữa sao?"
Giang Dư Trì dừng bước: "Đưa cậu ta vào tù, không ai được phép đến thăm cậu ta!"
Sau khi Giang Dư Trì vừa đi được mười phút, Lâm Quý Nguyên liền mang luật sư đến đồn cảnh sát.
Lâm Phó Niên mặc đồng phục tù nhân ngơ ngác ngồi trên mặt đất, mấy người bên trong nhà tù vây quanh Lâm Phó Niên.
"Cậu là người mới à? Dáng vẻ cũng đẹp mắt thật đấy."
Trước mặt có người đưa tay ra muốn trêu đùa Lâm Phó Niên, kết quả bị Lâm Phó Niên dùng sức giữ tay lại, không thể động đậy.
"Nhìn cái gì! Lên hết đi."
Mấy phút sau, những người này bị đánh ngã nằm trên đất, Lâm Phó Niên ngồi lại vị trí cũ.
Trong lòng người này khiếp sợ, trông Lâm Phó Niên gầy gò nhưng ra tay lại rất tàn nhẫn, hắn ta liền đứng dậy chật vật đưa anh em của mình tránh xa.
Lâm Phó Niên vốn không muốn động tay động chân, có thể nhịn chắc chắn cậu sẽ nhịn, nhưng cảnh sát lại nói là Giang Dư Trì tự mình tống cậu vào tù.
Cậu không muốn nhịn nữa.
Hốc mắt Lâm Phó Niên ửng đỏ, cậu không bao giờ nghĩ rằng có một ngày người cậu yêu nhất sẽ tống cậu vào tù.
Cậu muốn khóc nhưng lại khóc không nổi, ngay cả hô hấp cũng đau đớn… Nhưng cậu không hận, vì cậu đã không cứu được người yêu của Giang Dư Trì.
Bị đưa vào tù cũng là chuyện bình thường, hiện tại cậu chỉ nhớ đến Giang Dư Trì, là Giang Dư Trì của ba năm trước.
Vụ kiện kéo dài suốt ba ngày, cuối cùng Lâm Phó Niên được trả tự do vì không đủ bằng chứng.
Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê đứng ở cửa đồn cảnh sát chờ Lâm Phó Niên đi ra.
Lâm Phó Niên mặc đồng phục tù nhân từ bên trong bước ra ngoài, giơ tay lên che ánh nắng mặt trời.
'Hóa ra ba ngày không nhìn thấy ánh mặt trời là như thế này…'
"Niên Niên!"
Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê chạy tới, khoác áo khoác lên người Lâm Phó Niên.
Ninh Lê vuốt ve gương mặt gầy gò của Lâm Phó Niên, đôi mắt đẫm lệ.
"Con chịu khổ rồi... Là mẹ vô dụng."
Lâm Phó Niên lắc đầu lộ ra một nụ cười: "Không sao đâu, không phải con đã được thả rồi sao? Khiến hai người lo lắng rồi."