——
Đêm tối như mực, đội sản xuất Hưng Dân yên tĩnh, chỉ có Giản Lộ vẫn đang suy nghĩ về tương lai của mình.
Nghĩ đến số phận của nguyên chủ trong sách, Giản Lộ không khỏi rùng mình, cô sẽ không bao giờ gả cho người đàn ông này.
Nhưng bây giờ mới là năm 1970, còn mấy năm nữa Đại phong trào mới kết thúc, các phong trào tập thể đang được tiến hành khắp nơi.
Đội sản xuất Hưng Dân của xã Hồng Tinh ba mặt đều có núi bao bọc, muốn rời khỏi thị trấn ước chừng phải đi 40 dặm đường, đường rất gồ ghề.
Quan trọng nhất là bây giờ một mình mà di chuyển rất là khó khăn.
Đi lại đều phải có thư giới thiệu, mua đồ phải có phiếu lương thực, phiếu thịt...... Buôn bán tư nhân lại càng bị cấm rõ ràng, sẽ bị xem là đầu cơ trục lợi, bị bắt được sẽ phải ngồi tù.
Huống hồ cô còn không có tiền, sau khi xuyên qua đã gom hết toàn bộ gia sản cuả nguyên chủ, tổng cộng có vài tệ thôi, thật sự quá nghèo.
Muốn nói không lấy chồng với Giản Hoa Lâm là chuyện không thể, ông là người đứng đầu trong nhà, lời nói nặng nhất, không ai có thể khiêu chiến quyền uy của ông.
Ông còn đứng hộ khẩu, quả nhiên cô chạy không thoát.
Tự giác đường ra khó tìm, Giản Lộ hiếm khi khó ngủ rầu rĩ suy nghĩ cách tránh kết hôn với Hồng Cường, thẳng đến khi chân trời bừng sáng thì mí mắt cô mới bắt đầu đánh nhau......
Ngày hôm sau, tuyết rơi đầy trời, rầm rầm vỗ vào cửa sổ, tô điểm màu trắng cho cửa sổ thủy.
Giản Lộ rời giường trễ nhất trong nhà, vừa mở cửa liền cảm nhận được gió tuyết mạnh mẽ, thế giới trước mắt được màu trắng bao phủ.
Trước khi xuyên việt, Giản Lộ là một người sinh ra và lớn lên ở phương Nam luôn mơ ước xem cảnh tuyết.
Nếu gặp được ông trời trang điểm thỉnh thoảng cho vài bông tuyết tan rã trong thoáng chốc, cô và các đồng nghiệp sẽ ra ngoài thưởng thức một trận, cuối cùng chụp ảnh đăng lên mạng xã hội làm kỷ niệm.
Hiện tại thì sao đây, Giản Lộ không chịu lạnh giỏi chỉ có thể quấn chặt áo, cuộn mình bước vào trong gió tuyết.
Lạnh quá!
Là sự rét lạnh thấu xương, gió giống như chui vào khe xương làm cho người ta trong nháy mắt tỉnh ngủ.
"Nhìn em lạnh thành cái dạng gì kìa. "
Giản Hân cảm thấy mùa đông năm nay không lạnh như mùa đông năm ngoái, nhưng cũng ở lạnh hai mươi năm rồi thế mà năm nay em gái có vẻ không chịu lạnh nổi
"Uống chút nước làm ấm người đi."
Chung tráng men trên bàn in hình chim khách, miệng chung tróc một mảng son, là đồ cổ trong nhà.
Giản Lộ uống hết một chung nước nóng mới cảm thấy thoải mái.
"Ba mẹ đâu? "
Cô còn chuẩn bị nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện Hồng Cường và tiếp tục nghĩ biện pháp.
"Lên đại đội rồi, hôm nay mở hội nghị giáo dục tư tưởng."
Đêm tối như mực, đội sản xuất Hưng Dân yên tĩnh, chỉ có Giản Lộ vẫn đang suy nghĩ về tương lai của mình.
Nghĩ đến số phận của nguyên chủ trong sách, Giản Lộ không khỏi rùng mình, cô sẽ không bao giờ gả cho người đàn ông này.
Nhưng bây giờ mới là năm 1970, còn mấy năm nữa Đại phong trào mới kết thúc, các phong trào tập thể đang được tiến hành khắp nơi.
Đội sản xuất Hưng Dân của xã Hồng Tinh ba mặt đều có núi bao bọc, muốn rời khỏi thị trấn ước chừng phải đi 40 dặm đường, đường rất gồ ghề.
Quan trọng nhất là bây giờ một mình mà di chuyển rất là khó khăn.
Đi lại đều phải có thư giới thiệu, mua đồ phải có phiếu lương thực, phiếu thịt...... Buôn bán tư nhân lại càng bị cấm rõ ràng, sẽ bị xem là đầu cơ trục lợi, bị bắt được sẽ phải ngồi tù.
Huống hồ cô còn không có tiền, sau khi xuyên qua đã gom hết toàn bộ gia sản cuả nguyên chủ, tổng cộng có vài tệ thôi, thật sự quá nghèo.
Muốn nói không lấy chồng với Giản Hoa Lâm là chuyện không thể, ông là người đứng đầu trong nhà, lời nói nặng nhất, không ai có thể khiêu chiến quyền uy của ông.
Ông còn đứng hộ khẩu, quả nhiên cô chạy không thoát.
Tự giác đường ra khó tìm, Giản Lộ hiếm khi khó ngủ rầu rĩ suy nghĩ cách tránh kết hôn với Hồng Cường, thẳng đến khi chân trời bừng sáng thì mí mắt cô mới bắt đầu đánh nhau......
Ngày hôm sau, tuyết rơi đầy trời, rầm rầm vỗ vào cửa sổ, tô điểm màu trắng cho cửa sổ thủy.
Giản Lộ rời giường trễ nhất trong nhà, vừa mở cửa liền cảm nhận được gió tuyết mạnh mẽ, thế giới trước mắt được màu trắng bao phủ.
Trước khi xuyên việt, Giản Lộ là một người sinh ra và lớn lên ở phương Nam luôn mơ ước xem cảnh tuyết.
Nếu gặp được ông trời trang điểm thỉnh thoảng cho vài bông tuyết tan rã trong thoáng chốc, cô và các đồng nghiệp sẽ ra ngoài thưởng thức một trận, cuối cùng chụp ảnh đăng lên mạng xã hội làm kỷ niệm.
Hiện tại thì sao đây, Giản Lộ không chịu lạnh giỏi chỉ có thể quấn chặt áo, cuộn mình bước vào trong gió tuyết.
Lạnh quá!
Là sự rét lạnh thấu xương, gió giống như chui vào khe xương làm cho người ta trong nháy mắt tỉnh ngủ.
"Nhìn em lạnh thành cái dạng gì kìa. "
Giản Hân cảm thấy mùa đông năm nay không lạnh như mùa đông năm ngoái, nhưng cũng ở lạnh hai mươi năm rồi thế mà năm nay em gái có vẻ không chịu lạnh nổi
"Uống chút nước làm ấm người đi."
Chung tráng men trên bàn in hình chim khách, miệng chung tróc một mảng son, là đồ cổ trong nhà.
Giản Lộ uống hết một chung nước nóng mới cảm thấy thoải mái.
"Ba mẹ đâu? "
Cô còn chuẩn bị nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện Hồng Cường và tiếp tục nghĩ biện pháp.
"Lên đại đội rồi, hôm nay mở hội nghị giáo dục tư tưởng."