----
Giản Lộ kể lại chuyện của Giản Hoa Lâm và Hồng Cường, kể những đau khổ mà nguyên thân phải chịu mấy năm nay, điều này khiến dì Vương cảm thấy rất đau lòng.
"Ba mẹ cháu vẫn giận cháu, do sau khi sinh cháu sức khỏe của mẹ cháu không tốt nữa.
Sau này không thể có con, nên không thể sinh được con trai. Trong nhiều năm bọn họ thường nói những lời này trước mặt cháu, nói cháu là tội nhân của gia đình, nếu không có cháu, trong nhà sẽ có một đứa con trai..."
"Nói bậy!"
Vương Hà vỗ vào bàn, trên khuôn vốn mặt hiền hòa hiện lên vẻ tức giận.
Trong nhà Vương Hà có ba đứa con trai, bà rất muốn con gái của người khác. Giản gia đúng là không ra gì, toàn bắt con gái út làm việc và luôn cằn nhằn về cô trước mặt mọi người, là do cô làm hại. Đây không phải là đang hành hạ người khác sao? Chẳng trách, con gái út của Giản gia lại yếu đuối và không thích nói chuyện với người khác.
"Ba mẹ cháu thật là..." Vương Hà không muốn xen vào việc nhà của người khác, rất dễ gặp rắc rối và tự làm mình mất mặt. Nhưng bây giờ không giống, bà đã nhận con dâu, sao để nó chịu tủi thân như vậy được!
"Cháu yên tâm, bây giờ là xã hội mới, không có chuyện ép con gái vào hố lửa. Nếu không chúng ta tìm đại đội trưởng và chủ tịch hội phụ nữ, dù sao không thể để ông ta làm hại cháu!"
Giản Lộ cũng nghĩ như vậy, với một quân nhân như Trình Tranh, hai vợ chồng Giản Hoa Lâm sẽ không dám trực tiếp gây trở ngại, chẳng lẽ ông ta dám bắt Trình Tranh đi ở rể?
Nếu như ông ta không làm theo, phá hoại hôn nhân quân nhân cũng đủ khiến ông ta ăn đủ.
Chỉ là khi nào người này mới trở về để gặp mặt đây?
"Vậy dì Vương, khi nào anh… Trình mới về ạ?" Cô đã quen với kiểu xem mắt mù quáng ở thời đại này, có nhiều người chỉ gặp mặt lần thấy hợp lập tức quyết định hôn sự.
Có một số người phải tiếp xúc nhiều để tìm hiểu, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.
"Ngày mai dì sẽ gọi điện cho nó, thằng nhóc này đã nhiều năm không về nhà."
Lúc này dì Vương quyết tâm, mặc kệ con trai lấy cớ gì cũng phải trở về xem mắt một lần, không có vấn đề gì thì lập tức tổ chức đám cưới!
Tiễn Giản Lộ về, dì Vương nhìn bóng lưng cô gái nhỏ rời đi, trong ánh mắt đầy yêu thương, giống như đã xem người ta là con dâu của mình.
Không biết vì sao, bà luôn có cảm giác, con trai Trình Tranh nhất định sẽ thích Giản Lộ.
Ánh mắt của bà luôn đúng!
...
Hôm sau, chờ đại đội có người, dì Vương đi mượn điện thoại để liên lạc với con trai.
Nhưng mà, điện thoại sau ba lần chuông bà vẫn không thể liên lạc được với con trai, cuối cùng lính liên lạc Tiểu Triệu của con trai nói cho bà biết, Trình đoàn trưởng đang đi làm nhiệm vụ.
Về phần nhiệm vụ gì, khi nào trở về đều là bí mật quân sự, không thể nói.
Dì Vương là người có hiểu biết, bà biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Cho dù có nói, bà cũng không muốn nghe, loại nhiệm vụ quân sự này tất nhiên không phải là chuyện bà có thể nghe.
Hiện tại thì hay rồi, đối tượng cho con trai xem mắt, chỉ chờ nó về để gặp nhau, nhưng lại không liên lạc được!
Giản Lộ kể lại chuyện của Giản Hoa Lâm và Hồng Cường, kể những đau khổ mà nguyên thân phải chịu mấy năm nay, điều này khiến dì Vương cảm thấy rất đau lòng.
"Ba mẹ cháu vẫn giận cháu, do sau khi sinh cháu sức khỏe của mẹ cháu không tốt nữa.
Sau này không thể có con, nên không thể sinh được con trai. Trong nhiều năm bọn họ thường nói những lời này trước mặt cháu, nói cháu là tội nhân của gia đình, nếu không có cháu, trong nhà sẽ có một đứa con trai..."
"Nói bậy!"
Vương Hà vỗ vào bàn, trên khuôn vốn mặt hiền hòa hiện lên vẻ tức giận.
Trong nhà Vương Hà có ba đứa con trai, bà rất muốn con gái của người khác. Giản gia đúng là không ra gì, toàn bắt con gái út làm việc và luôn cằn nhằn về cô trước mặt mọi người, là do cô làm hại. Đây không phải là đang hành hạ người khác sao? Chẳng trách, con gái út của Giản gia lại yếu đuối và không thích nói chuyện với người khác.
"Ba mẹ cháu thật là..." Vương Hà không muốn xen vào việc nhà của người khác, rất dễ gặp rắc rối và tự làm mình mất mặt. Nhưng bây giờ không giống, bà đã nhận con dâu, sao để nó chịu tủi thân như vậy được!
"Cháu yên tâm, bây giờ là xã hội mới, không có chuyện ép con gái vào hố lửa. Nếu không chúng ta tìm đại đội trưởng và chủ tịch hội phụ nữ, dù sao không thể để ông ta làm hại cháu!"
Giản Lộ cũng nghĩ như vậy, với một quân nhân như Trình Tranh, hai vợ chồng Giản Hoa Lâm sẽ không dám trực tiếp gây trở ngại, chẳng lẽ ông ta dám bắt Trình Tranh đi ở rể?
Nếu như ông ta không làm theo, phá hoại hôn nhân quân nhân cũng đủ khiến ông ta ăn đủ.
Chỉ là khi nào người này mới trở về để gặp mặt đây?
"Vậy dì Vương, khi nào anh… Trình mới về ạ?" Cô đã quen với kiểu xem mắt mù quáng ở thời đại này, có nhiều người chỉ gặp mặt lần thấy hợp lập tức quyết định hôn sự.
Có một số người phải tiếp xúc nhiều để tìm hiểu, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.
"Ngày mai dì sẽ gọi điện cho nó, thằng nhóc này đã nhiều năm không về nhà."
Lúc này dì Vương quyết tâm, mặc kệ con trai lấy cớ gì cũng phải trở về xem mắt một lần, không có vấn đề gì thì lập tức tổ chức đám cưới!
Tiễn Giản Lộ về, dì Vương nhìn bóng lưng cô gái nhỏ rời đi, trong ánh mắt đầy yêu thương, giống như đã xem người ta là con dâu của mình.
Không biết vì sao, bà luôn có cảm giác, con trai Trình Tranh nhất định sẽ thích Giản Lộ.
Ánh mắt của bà luôn đúng!
...
Hôm sau, chờ đại đội có người, dì Vương đi mượn điện thoại để liên lạc với con trai.
Nhưng mà, điện thoại sau ba lần chuông bà vẫn không thể liên lạc được với con trai, cuối cùng lính liên lạc Tiểu Triệu của con trai nói cho bà biết, Trình đoàn trưởng đang đi làm nhiệm vụ.
Về phần nhiệm vụ gì, khi nào trở về đều là bí mật quân sự, không thể nói.
Dì Vương là người có hiểu biết, bà biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Cho dù có nói, bà cũng không muốn nghe, loại nhiệm vụ quân sự này tất nhiên không phải là chuyện bà có thể nghe.
Hiện tại thì hay rồi, đối tượng cho con trai xem mắt, chỉ chờ nó về để gặp nhau, nhưng lại không liên lạc được!