----
Năm 1970, mùa đông ở miền Bắc Trung Quốc đến chậm rãi với những cơn gió lạnh gào thét.
Chỉ qua một đêm, những cánh hoa tuyết đã rơi xuống phủ kín mái hiên, uốn cong những cành trơ trụi rồi rơi xuống đất, tạo nên một lớp tuyết dày.
Tuyết dày mềm, giẫm lên để lại dấu chân không sâu, cảm giác giống như giẫm lên bông khá thú vị, nhưng Giản Lộ không có thời gian để thưởng thức phong cảnh của miền Bắc lúc này, thời tiết lạnh nên cô bước đi vội vã.
Cô gái đút hai tay vào túi nắm chặt thành nắm đấm, trên đầu đội một chiếc mũ len cũ để chắn gió và tuyết, chiếc áo khoác màu xanh nước biển trên người được trang trí bằng năm sáu miếng vá lớn lớn nhỏ nhỏ.
Chiếc áo khoác này là một bộ quần áo mới do cô con gái lớn nhà họ Giản may năm cô ấy mười tuổi, đứa lớn mặc mấy năm mới đưa cho đứa nhỏ, sau khi đi một vòng cuối cùng cũng đến tay Giản Lộ, con gái thứ tư.
Bộ quần áo giản dị và cũ cũng không thể làm mờ đi gương mặt xinh đẹp như đang tỏa sáng trong trời tuyết.
“Lộ Lộ, cháu đi mượn tấm phiếu vải cho chị ba sao?”
Dì Lưu đứng dưới gốc cây hoè già đang định về nhà nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất làng này không khỏi hỏi thêm vài câu.
Giản Lộ thở ra một hơi trắng xóa, đáp:
“Đúng vậy, dì Lưu, con mượn phiếu vải ba thước.”
Nửa tháng nữa chị thứ ba của Giản Lộ là Giản Hân sẽ kết hôn, cô dâu luôn cần áo mới khi kết hôn.
Hôm nay mẹ ruột của Giản Lộ là Trương Thúy Hà đã nhờ cô mang một quả trứng đến nhà đội trưởng lữ đoàn để mượn phiếu vải.
Nhà họ Giản tiết kiệm được một phiếu ba thước vải, nhưng bây giờ cần mượn thêm ba thước vải là mua sáu thước mới đủ may đồ cưới.
“Chị ba của cháu kết hôn, cháu cũng sớm kết hôn đi!”
Dì Lưu cẩn thận nhìn cô gái nhà thứ tư của nhà họ Giản, cô bé này thật sự khác biệt!
Cô có khuôn mặt trái xoan rất dễ thương với đôi lông mày mảnh, đôi mắt hoa đào hút hồn treo veo, mũi cao vừa phải, đôi môi đỏ tươi hơi mím lại, đang có chút xấu hổ.
"Dì Lưu, dì nói gì đó, cháu không có vội đâu."
Tạm biệt dì Lưu xong, Giản Lộ nhanh chóng trở về nhà cùng tấm phiếu ba thước vải.
Nhà họ Giản có hai gian nhà, đều là nhà gạch và ngói, tuy nhiên do không được sửa chữa nên đã xuống cấp phần nào.
Phía đông là nhà và bếp của ba mẹ Giản, bên phải là phòng chính, mỗi bên phòng chính có hai phòng, trước đây bốn chị em nhà họ Giản cùng sống.
Con cả và con thứ hai đã kết hôn nên chỉ còn lại con gái thứ ba Giản Hân và con gái thứ tư Giản Lộ ở.
Sân trước nhà không lớn, tổng cộng ước chừng mười mét vuông, trước sân có một mảnh đất nhỏ, phía đông xây một chuồng gà đơn giản nuôi ba con gà.
Nhìn ngôi nhà mang màu sắc những năm 1970 này, bước chân Giản Lộ càng nặng nề hơn.
Giản Lộ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chịu đựng gian khó cố gắng dành dụm tiền để mua một căn nhà hai phòng ngủ khi mới 26 tuổi.
Sau khi sửa sang và chuyển đến chỉ một tuần cô đã xuyên đến thập niên 70.
Cô phải sống như thế này đây?
Giản Lộ thở dài, cảm thấy đau khổ.
Đúng vậy, cô đã xuyên vào một quyển niên đại văn và trở thành con gái thứ tư trùng tên nhà họ Giản thuộc đội sản xuất xã Tinh Hồng.
Năm 1970, mùa đông ở miền Bắc Trung Quốc đến chậm rãi với những cơn gió lạnh gào thét.
Chỉ qua một đêm, những cánh hoa tuyết đã rơi xuống phủ kín mái hiên, uốn cong những cành trơ trụi rồi rơi xuống đất, tạo nên một lớp tuyết dày.
Tuyết dày mềm, giẫm lên để lại dấu chân không sâu, cảm giác giống như giẫm lên bông khá thú vị, nhưng Giản Lộ không có thời gian để thưởng thức phong cảnh của miền Bắc lúc này, thời tiết lạnh nên cô bước đi vội vã.
Cô gái đút hai tay vào túi nắm chặt thành nắm đấm, trên đầu đội một chiếc mũ len cũ để chắn gió và tuyết, chiếc áo khoác màu xanh nước biển trên người được trang trí bằng năm sáu miếng vá lớn lớn nhỏ nhỏ.
Chiếc áo khoác này là một bộ quần áo mới do cô con gái lớn nhà họ Giản may năm cô ấy mười tuổi, đứa lớn mặc mấy năm mới đưa cho đứa nhỏ, sau khi đi một vòng cuối cùng cũng đến tay Giản Lộ, con gái thứ tư.
Bộ quần áo giản dị và cũ cũng không thể làm mờ đi gương mặt xinh đẹp như đang tỏa sáng trong trời tuyết.
“Lộ Lộ, cháu đi mượn tấm phiếu vải cho chị ba sao?”
Dì Lưu đứng dưới gốc cây hoè già đang định về nhà nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất làng này không khỏi hỏi thêm vài câu.
Giản Lộ thở ra một hơi trắng xóa, đáp:
“Đúng vậy, dì Lưu, con mượn phiếu vải ba thước.”
Nửa tháng nữa chị thứ ba của Giản Lộ là Giản Hân sẽ kết hôn, cô dâu luôn cần áo mới khi kết hôn.
Hôm nay mẹ ruột của Giản Lộ là Trương Thúy Hà đã nhờ cô mang một quả trứng đến nhà đội trưởng lữ đoàn để mượn phiếu vải.
Nhà họ Giản tiết kiệm được một phiếu ba thước vải, nhưng bây giờ cần mượn thêm ba thước vải là mua sáu thước mới đủ may đồ cưới.
“Chị ba của cháu kết hôn, cháu cũng sớm kết hôn đi!”
Dì Lưu cẩn thận nhìn cô gái nhà thứ tư của nhà họ Giản, cô bé này thật sự khác biệt!
Cô có khuôn mặt trái xoan rất dễ thương với đôi lông mày mảnh, đôi mắt hoa đào hút hồn treo veo, mũi cao vừa phải, đôi môi đỏ tươi hơi mím lại, đang có chút xấu hổ.
"Dì Lưu, dì nói gì đó, cháu không có vội đâu."
Tạm biệt dì Lưu xong, Giản Lộ nhanh chóng trở về nhà cùng tấm phiếu ba thước vải.
Nhà họ Giản có hai gian nhà, đều là nhà gạch và ngói, tuy nhiên do không được sửa chữa nên đã xuống cấp phần nào.
Phía đông là nhà và bếp của ba mẹ Giản, bên phải là phòng chính, mỗi bên phòng chính có hai phòng, trước đây bốn chị em nhà họ Giản cùng sống.
Con cả và con thứ hai đã kết hôn nên chỉ còn lại con gái thứ ba Giản Hân và con gái thứ tư Giản Lộ ở.
Sân trước nhà không lớn, tổng cộng ước chừng mười mét vuông, trước sân có một mảnh đất nhỏ, phía đông xây một chuồng gà đơn giản nuôi ba con gà.
Nhìn ngôi nhà mang màu sắc những năm 1970 này, bước chân Giản Lộ càng nặng nề hơn.
Giản Lộ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chịu đựng gian khó cố gắng dành dụm tiền để mua một căn nhà hai phòng ngủ khi mới 26 tuổi.
Sau khi sửa sang và chuyển đến chỉ một tuần cô đã xuyên đến thập niên 70.
Cô phải sống như thế này đây?
Giản Lộ thở dài, cảm thấy đau khổ.
Đúng vậy, cô đã xuyên vào một quyển niên đại văn và trở thành con gái thứ tư trùng tên nhà họ Giản thuộc đội sản xuất xã Tinh Hồng.