----
"Đồng chí Giản Lộ nói đúng, hiện tại không phải xã hội cũ, cậu muốn gả con gái cho ai thì gả cho người đó, đương nhiên Giản Lộ cũng phải nghe lời ba mẹ, hôn nhân đại sự ba mẹ là người từng trải có kinh nghiệm, người một nhà không nên gay gắt, cứ từ từ nói. "
Ngụy Hưng Đức cảm thấy làm đại đội trưởng như mình cũng mệt mỏi, mỗi ngày hòa giải nhà đông nhà tây.
Toàn là việc nhà của người khác, bọn họ cũng không thể nhúng tay quyết định Giản Lộ sẽ gả cho ai.
"Đại đội trưởng, ông Bằng, cô Trần, con trai lớn của dì Vương rất tốt!
Là một quân nhân, dáng vẻ và nhân phẩm càng không thể chê, con muốn lập gia đình tại sao không chọn anh ấy?
Hiện tại cũng không phải xã hội cũ, bao nhiêu người đều đang tự do yêu đương mà, chỉ là ba con còn phong kiến, nhất định phải gả con đến Hà gia."
Giản Lộ mang một khuôn mặt thiếu nữ ngây thơ, cho dù oán giận người khác cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy cô gái này không có ý xấu.
Mấy người vừa nghe lập tức khuyên Giản Hoa Lâm, con gái và Trình Tranh tâm đầu ý hợp, người làm cha cần gì phải ngăn cản, hơn nữa Trình Tranh còn là đoàn trưởng.
So với Hà gia nghèo rớt mồng tơi thì người mù cũng biết chọn bên nào đi?
Vì sao Giản Hoa Lâm một lòng một dạ muốn con gái đến Hà gia?
Về tình về lý đều không thể nói ra.
Con trai thứ hai của Hà gia Hà Quân Sinh yên lặng nghe một hồi lâu, thấy tình hình thế không ổn mới lên tiếng.
"Đồng chỉ Giản Lộ, tôi thật lòng thích cô, cô đừng bị những người khác lừa gạt.
"Tuy Trình Tranh kia là đoàn trưởng nhưng người tàn tật, cô gả đi không phải cả đời chịu khổ sao?"
Không ít người biết tin Trình Tranh bị thương, ngay cả Vương Hà cũng đã chứng thực qua, bất quá chuyện tàn tật thì không ai biết rõ.
Giản Hoa Lâm mới vừa bị đại đội trưởng hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhất thời không có cách nào giải thích, chợt nghe được con rể tương lai đưa ra lý do thoái thác liền phụ họa.
"Đúng vậy, Lộ Lộ chúng ta không lấy người tàn tật!"
Ông ta hiên ngang lẫm liệt đứng lên, giả bộ làm một người ba hiền lành suy nghĩ cho con gái.
"Đại đội trưởng, tuy Giản Hoa Lâm tôi không giàu có thế nhưng cũng không phải thèm thuồng người khác là đoàn trưởng liền gả con gái để đòi lễ hỏi giá cao."
"Tuy rằng Hà gia có điều kiện kém hơn một chút, thế nhưng Hà Quân Sinh không tệ, cũng một thanh niên có ý chí, quan trọng nhất là người lành lặn, không giống Trình Tranh bị tật."
"Thân thể con trai tôi rất tốt, ông trù ẻo con tôi đúng không?!"
Vương Hà nghe Hà Quân Sinh nói mà tức cười, cũng không biết thân thể ai mới có tật, thật sự biết trợn mắt nói dối.
Giang Yến đương nhiên sẽ giúp con trai mình nói chuyện liền tiếp lời.
"Mọi người đều biết Trình Tranh bị thương què chân, Giản Lộ gả đi không phải sẽ khổ cực sao?"
Giản Lộ nghe mấy người làm bộ làm tịch, liếc mắt nói.
"Hà Quân Sinh, đồng chí Trình Tranh rất tốt, người ta tuấn tú đẹp trai, thân thể cường tráng, quan trọng nhất là nhân phẩm tốt, có tư tưởng và giác ngộ quân nhân, quân nhân ở tiền tuyến bảo vệ quốc gia, còn đồng chí ở trong này nói xấu người ta?"
Lời Giản Lộ nói khiến cho mặt Hà Quân Sinh lạnh ngắt, anh ta không nghĩ tới mình thuận miệng một câu lại bị cô chụp một cái mũ đen.
"Đồng chí Giản Lộ nói đúng, hiện tại không phải xã hội cũ, cậu muốn gả con gái cho ai thì gả cho người đó, đương nhiên Giản Lộ cũng phải nghe lời ba mẹ, hôn nhân đại sự ba mẹ là người từng trải có kinh nghiệm, người một nhà không nên gay gắt, cứ từ từ nói. "
Ngụy Hưng Đức cảm thấy làm đại đội trưởng như mình cũng mệt mỏi, mỗi ngày hòa giải nhà đông nhà tây.
Toàn là việc nhà của người khác, bọn họ cũng không thể nhúng tay quyết định Giản Lộ sẽ gả cho ai.
"Đại đội trưởng, ông Bằng, cô Trần, con trai lớn của dì Vương rất tốt!
Là một quân nhân, dáng vẻ và nhân phẩm càng không thể chê, con muốn lập gia đình tại sao không chọn anh ấy?
Hiện tại cũng không phải xã hội cũ, bao nhiêu người đều đang tự do yêu đương mà, chỉ là ba con còn phong kiến, nhất định phải gả con đến Hà gia."
Giản Lộ mang một khuôn mặt thiếu nữ ngây thơ, cho dù oán giận người khác cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy cô gái này không có ý xấu.
Mấy người vừa nghe lập tức khuyên Giản Hoa Lâm, con gái và Trình Tranh tâm đầu ý hợp, người làm cha cần gì phải ngăn cản, hơn nữa Trình Tranh còn là đoàn trưởng.
So với Hà gia nghèo rớt mồng tơi thì người mù cũng biết chọn bên nào đi?
Vì sao Giản Hoa Lâm một lòng một dạ muốn con gái đến Hà gia?
Về tình về lý đều không thể nói ra.
Con trai thứ hai của Hà gia Hà Quân Sinh yên lặng nghe một hồi lâu, thấy tình hình thế không ổn mới lên tiếng.
"Đồng chỉ Giản Lộ, tôi thật lòng thích cô, cô đừng bị những người khác lừa gạt.
"Tuy Trình Tranh kia là đoàn trưởng nhưng người tàn tật, cô gả đi không phải cả đời chịu khổ sao?"
Không ít người biết tin Trình Tranh bị thương, ngay cả Vương Hà cũng đã chứng thực qua, bất quá chuyện tàn tật thì không ai biết rõ.
Giản Hoa Lâm mới vừa bị đại đội trưởng hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhất thời không có cách nào giải thích, chợt nghe được con rể tương lai đưa ra lý do thoái thác liền phụ họa.
"Đúng vậy, Lộ Lộ chúng ta không lấy người tàn tật!"
Ông ta hiên ngang lẫm liệt đứng lên, giả bộ làm một người ba hiền lành suy nghĩ cho con gái.
"Đại đội trưởng, tuy Giản Hoa Lâm tôi không giàu có thế nhưng cũng không phải thèm thuồng người khác là đoàn trưởng liền gả con gái để đòi lễ hỏi giá cao."
"Tuy rằng Hà gia có điều kiện kém hơn một chút, thế nhưng Hà Quân Sinh không tệ, cũng một thanh niên có ý chí, quan trọng nhất là người lành lặn, không giống Trình Tranh bị tật."
"Thân thể con trai tôi rất tốt, ông trù ẻo con tôi đúng không?!"
Vương Hà nghe Hà Quân Sinh nói mà tức cười, cũng không biết thân thể ai mới có tật, thật sự biết trợn mắt nói dối.
Giang Yến đương nhiên sẽ giúp con trai mình nói chuyện liền tiếp lời.
"Mọi người đều biết Trình Tranh bị thương què chân, Giản Lộ gả đi không phải sẽ khổ cực sao?"
Giản Lộ nghe mấy người làm bộ làm tịch, liếc mắt nói.
"Hà Quân Sinh, đồng chí Trình Tranh rất tốt, người ta tuấn tú đẹp trai, thân thể cường tráng, quan trọng nhất là nhân phẩm tốt, có tư tưởng và giác ngộ quân nhân, quân nhân ở tiền tuyến bảo vệ quốc gia, còn đồng chí ở trong này nói xấu người ta?"
Lời Giản Lộ nói khiến cho mặt Hà Quân Sinh lạnh ngắt, anh ta không nghĩ tới mình thuận miệng một câu lại bị cô chụp một cái mũ đen.