• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

"Lộ Lộ à, yêu cầu này của con còn không cao? Nói thật, dì làm mai nhiều năm như vậy, cũng chưa nghe ai yêu cầu nhiều như thế có thể đáp ứng một hay điều con nói đã là không tệ rồi."

Giản Lộ mỉm cười nhìn Hà Hồng Mai, nói:

"Dì à, dì giúp con thử xem coi có được hay không, trứng gà dì cũng đã nhận rồi. Đúng rồi, dì đừng nhắc chuyện này trước mặt ba mẹ con, lúc trước họ không tìm dì giúp, giờ dì nói trước mặt họ e là họ bị mất mặt đó."

Tốn một mớ trứng gà, Giản Lộ nhờ bà mối kiếm cho mình đối tượng kết hôn tốt, nhưng cô cũng suy nghĩ thấu đáo, nếu tìm được người thích hợp rồi thì đừng vội nói cho người ta, thông báo cho cô trước rồi tính sau.

Tất nhiên chuyện này cũng không thể đến tai Giản Hoa Lâm và Trương Thúy Hà.

Giải quyết xong một chuyện lớn, Giản Lộ chuẩn bị ngày mai lên thị trấn mua vải với Trương Thúy Hà và Giản Hân.

Bởi vì Giản Hoa Lâm sốt ruột kêu con gái mình kiếm con rể, nên tìm đội phó của thôn mượn phiếu vải, để may cho Giản Lộ một bộ quần áo đẹp.

Trong phòng nguyên thân cũng không có quần áo gì nhiều toàn bộ đều có vết vá, hầu hết đều là của các chị mặc rồi đưa lại, nhưng cho dù đồ có cũ thế nào,cũng không che lại được vẻ đẹp của cô.

"Chị ba, mai hai chị em mình nhất định phải giành được mấy thước vải đỏ, lúc chị lấy chồng nhất định phải mặc màu đỏ, đến lúc đó làm một bộ đồ cưới thật là đẹp, em đã suy nghĩ rồi, cổ áo làm kiểu áo búp bê, quần thì bó lại với sát eo, chị mặc lên chắc chắn rất đẹp."

Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài phòng cũng không có âm thanh gì, chỉ có tiếng gió tuyết đập vào cửa sổ, Giản Lộ và Giản Hân nằm trên giường, không ngủ.

Giản Hân nghĩ đến chuyện cưới sinh sắp tới, khuôn mặt lúc nào cũng treo nụ cười, cô trở mình nhìn em gái, nói: "Em còn biết những thứ này hả?"

"Tất nhiên rồi." Nói thế nào cô cũng đến từ sau này, cái khác không nói, ăn mặc, thẩm mỹ đương nhiên là có cách nhìn.

"Được, đến lúc đó để chị xem xét lại."



Cùng với bóng đêm như mực, hai chị em nói chuyện, mí mắt cũng bắt đầu díu lại…

Ngày hôm sau tỉnh lại, bầu trời hiếm khí có nắng, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Trương Thúy Hà cẩn thận đem phiếu vải bỏ vào trong ví tiền, sau đó còn bỏ vào hai lớp áo, phiếu vải là thứ quan trọng, không có nó sẽ không mua được vải.

Cả nhà ăn sáng xong thì đi ra ngoài cửa thôn kiếm xe.

——

Bên kia, Vương Hà cách nhà họ Giản không xa cũng đã lên xe ngồi.

Trong tay bà nắm chặt lá thư gửi con trai được bà nhờ hàng xóm viết hộ, chuẩn bị đem đến bưu điện thị trấn gửi, con trai bà đương nhiên bà hiểu rõ, chuyến này mà không ép nó, thì nó không biết nó là con của ai đâu.

Nửa tháng trước, Vương Hà nhờ hàng xóm viết giùm một bức thư, bà không biết đọc cũng chẳng biết viết, muốn viết thư đều nhờ hàng xóm viết hộ, thế cho nên bức thư cũng rất ngắn.

Bức thư kia chỉ có hai câu:

Câu thứ nhất hai chữ: Tất cả đều ổn

Để cho con trai yên tâm chuyện trong nhà.

Câu thứ hai dài hơn một chút, cũng rất tàn nhẫn: Nếu con không kết hôn thì mẹ với con đoạn tuyệt quan hệ, con cứ ở đó mà giữ đảo cho đến cuối đời đi.

Bây giờ bà lại đứng ngồi không yên, chuẩn bị gửi một bức thư khác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK