----
"Đại đội trưởng, tôi biết sai rồi, về sau không bao giờ nói lung tung nữa."
Ngụy Hưng Đức nhìn Vương Liên Hoa quen càn quấy đã quen, bắt bà ta làm kiểm điểm ở đại hội giáo dục tư tưởng lần sau, hơn nữa còn phải đính chính trước mặt mọi người.
Loại chuyện này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, mọi người ngoài lao động thì quả thật thích nói xấu người này người kia, lần này vừa vặn dùng Vương Liên Hoa cảnh cáo.
Giải quyết xong vấn đề bôi nhọ Trình Tranh, Vương Liên Hoa được đội phó mang ra ngoài làm giáo dục phê bình, Giản Lộ nhìn Giản Hoa Lâm hiếm khi nở nụ cười sáng lạn.
"Ba, lời ba vừa nói còn tính không?"
Giản Hoa Lâm sửng sốt, không biết con gái nói câu nào, nhờ Giản Lộ nhắc nhở ông ta mới kịp phản ứng.
"Lộ Lộ chúng ta không lấy người tàn tật!"
Những lời này là chính miệng ba nói đó.
Bị con gái mình chế nhạo một câu, Giản Hoa Lâm vừa định nổi giận lại nhịn xuống.
"Nhưng dù Trình Tranh không thành vấn đề thì tôi cũng không có cách nào khác, tôi đã bàn với Hà gia trước."
Giản Lộ đảo mắt nhìn Hà Quân Sinh đứng bên cạnh rồi lại quay đầu nói với Giản Hoa Lâm.
"Ba, ba nói không lấy người tàn tật, thân thể Trình Tranh toàn vẹn, còn Hà Quân Sinh là một thái giám nha, con tự nhiên muốn gả cho Trình Tranh rồi."
Vương Hà nhân cơ hội tiếp lời, cao giọng mở miệng.
"Con trai thứ hai của Hà gia là một thái giám, nhà bọn họ tính toán hay lắm, muốn cưới vợ cho con thứ nhưng lại phải sinh con cùng con cả đó!"
Mọi người khiếp sợ khi nghe tin này, con trai thứ hai của Hà gia vậy mà có vấn đề đó, ba người Ngụy Hưng Đức còn chưa tỉnh táo lại sau nghe được dự định muốn một nữ hầu hai chồng.
Còn ở trong xã hội phong kiến sao?
"Bà nói năng xằng bậy, con của bà mới là thái giám! Quân Sinh nhà chúng ta rất tốt!"
Người Hà gia tự nhiên không có khả năng thừa nhận, đây là mặt mũi của Hà Quân Sinh và cũng là mặt mũi của Hà gia.
Bất quá bị người ta vạch trần khiếm khuyết trước mặt mọi người, Hà Quân Sinh đã có chút không khống chế được, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nếu như là một người đàn ông bình thường bị nói xấu tự nhiên sẽ cật lực phản bác, nhưng mà anh ta có chút chột dạ.
Trong phòng ồn ào náo loạn, Giản Hoa Lâm không biết sao Vương Hà và con gái biết bí mật của Hà gia, mặc kệ như thế nào, ông ta phải giúp đỡ Hà gia.
Dù sao con trai thứ năm của Hà gia là Hà Quân Hồng cũng tới, nhìn đứa nhỏ này buồn bực không lên tiếng, là một đứa rất điềm tĩnh.
Chỉ trong chốc lát mà ánh mắt Giản Hoa Lâm nhìn Hà Quân Hồng đã như ba ruột đang nhìn con trai mình, coi người ta là người trong nhà.
"Sao Quân Sinh có thể như vậy, Vương Hà, bà nói linh tinh gì vậy? Không sợ bị bắt đi à?"
Hà Quảng Tường nghe người làm xấu mặt Hà gia liền lớn tiếng quát!
Ngụy Hưng Đức không nghĩ tới hôm nay tới chứng kiến Vương Hà đính hôn cho con trai còn kéo ra nhiều chuyện như vậy!
Có vẻ là vấn đề lớn rồi!
Nếu như là thật, quản các người là nhà mẹ đẻ hay là nhà chồng đều phải bị phê bình, nhưng đây là sự thật sao?
Ngụy Hưng Đức nhìn về phía Vương Hà, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Đồng chí Vương Hà, lời này cũng không nên nói bừa, sẽ hủy đi thanh danh của người ta, bà phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như là nói đùa thì cần phải tham gia giáo dục tư tưởng."
Ánh mắt Vương Hà sắc bén nhìn chằm chằm Hà Quân Sinh, như là có thể nhìn thấu lòng anh ta.
"Đại đội trưởng, tôi nói là tình hình thực tế, cực kỳ chính xác!"
Giang Yến khóc rống lên, một phen nước mũi nước mắt, lên án mạnh mẽ.
"Người đại đội sản xuất Hoa Uy chúng tôi lại bị đại đội sản xuất Hưng Dân các người khi dễ sao?
"Nhà chúng tôi tới cầu hôn, kết quả lại bị các người chà đạp?"
"Đại đội trưởng Ngụy, đại đội các người có người nói thế này, ông có quản hay không?
"Phải làm cho bà ta xin lỗi Quân Sinh, bồi thường tiền!"
"Đúng, phải bồi thường tiền! Bằng không chúng ta đi tìm cán bộ công xã đi!"
Mấy người Hà gia cũng ầm ĩ lên.
Ngụy Hưng Đức chỉ cảm thấy nhức đầu, mấu chốt là chuyện này thật sự không dễ nghiệm chứng, chẳng lẽ ông phải lột quần Hà Quân Sinh nhìn xem có phải thái giám hay không?
Có vài người không quan trọng mặt mũi thì liền cởi quần rồi, bất quá sắc mặt Hà Quân Sinh đang rất u ám khó coi.
Anh ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Ngụy Hưng Đức đi tới cạnh Vương Hà, nhỏ giọng nói thầm.
"Chuyện này bà có chứng cớ không?"
"Đại đội trưởng, ông đi lột quần cậu ta đi!"
Vương Hà cố ý cao giọng hô, chính là để cho Hà Quân Sinh nghe thấy, Ngụy Hưng Đức mắt thấy Hà Quân Sinh nghe nói như thế liền lui phía sau hai bước, trán toát cả mồ hôi...Quả nhiên đang sợ sệt.
Giản Lộ lạnh lùng nhìn người Hà gia, nhớ tới trong sách có nhắc tới nữ đồng chí bị gạt gả cho Hà Quân Sinh.
Ở Hà gia nhận hết khuất nhục, trước sau vì con cả và Hà gia con thứ ba thứ tư sinh con, Hà Quân Sinh cũng không quản vợ mình cầu cứu, thậm chí từ đồng lõa biến thành chủ mưu.
Giản Lộ cười lạnh một tiếng nhìn về phía con trai thứ ba Hà Quân Hoa si ngốc của Hà gia đang xem kịch ở cửa chính.
Người này chính là nhân vật mấu chốt trước đó nói toạc ra bí mật lớn của Hà Quân Sinh.
"Đại đội trưởng, tôi biết sai rồi, về sau không bao giờ nói lung tung nữa."
Ngụy Hưng Đức nhìn Vương Liên Hoa quen càn quấy đã quen, bắt bà ta làm kiểm điểm ở đại hội giáo dục tư tưởng lần sau, hơn nữa còn phải đính chính trước mặt mọi người.
Loại chuyện này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, mọi người ngoài lao động thì quả thật thích nói xấu người này người kia, lần này vừa vặn dùng Vương Liên Hoa cảnh cáo.
Giải quyết xong vấn đề bôi nhọ Trình Tranh, Vương Liên Hoa được đội phó mang ra ngoài làm giáo dục phê bình, Giản Lộ nhìn Giản Hoa Lâm hiếm khi nở nụ cười sáng lạn.
"Ba, lời ba vừa nói còn tính không?"
Giản Hoa Lâm sửng sốt, không biết con gái nói câu nào, nhờ Giản Lộ nhắc nhở ông ta mới kịp phản ứng.
"Lộ Lộ chúng ta không lấy người tàn tật!"
Những lời này là chính miệng ba nói đó.
Bị con gái mình chế nhạo một câu, Giản Hoa Lâm vừa định nổi giận lại nhịn xuống.
"Nhưng dù Trình Tranh không thành vấn đề thì tôi cũng không có cách nào khác, tôi đã bàn với Hà gia trước."
Giản Lộ đảo mắt nhìn Hà Quân Sinh đứng bên cạnh rồi lại quay đầu nói với Giản Hoa Lâm.
"Ba, ba nói không lấy người tàn tật, thân thể Trình Tranh toàn vẹn, còn Hà Quân Sinh là một thái giám nha, con tự nhiên muốn gả cho Trình Tranh rồi."
Vương Hà nhân cơ hội tiếp lời, cao giọng mở miệng.
"Con trai thứ hai của Hà gia là một thái giám, nhà bọn họ tính toán hay lắm, muốn cưới vợ cho con thứ nhưng lại phải sinh con cùng con cả đó!"
Mọi người khiếp sợ khi nghe tin này, con trai thứ hai của Hà gia vậy mà có vấn đề đó, ba người Ngụy Hưng Đức còn chưa tỉnh táo lại sau nghe được dự định muốn một nữ hầu hai chồng.
Còn ở trong xã hội phong kiến sao?
"Bà nói năng xằng bậy, con của bà mới là thái giám! Quân Sinh nhà chúng ta rất tốt!"
Người Hà gia tự nhiên không có khả năng thừa nhận, đây là mặt mũi của Hà Quân Sinh và cũng là mặt mũi của Hà gia.
Bất quá bị người ta vạch trần khiếm khuyết trước mặt mọi người, Hà Quân Sinh đã có chút không khống chế được, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nếu như là một người đàn ông bình thường bị nói xấu tự nhiên sẽ cật lực phản bác, nhưng mà anh ta có chút chột dạ.
Trong phòng ồn ào náo loạn, Giản Hoa Lâm không biết sao Vương Hà và con gái biết bí mật của Hà gia, mặc kệ như thế nào, ông ta phải giúp đỡ Hà gia.
Dù sao con trai thứ năm của Hà gia là Hà Quân Hồng cũng tới, nhìn đứa nhỏ này buồn bực không lên tiếng, là một đứa rất điềm tĩnh.
Chỉ trong chốc lát mà ánh mắt Giản Hoa Lâm nhìn Hà Quân Hồng đã như ba ruột đang nhìn con trai mình, coi người ta là người trong nhà.
"Sao Quân Sinh có thể như vậy, Vương Hà, bà nói linh tinh gì vậy? Không sợ bị bắt đi à?"
Hà Quảng Tường nghe người làm xấu mặt Hà gia liền lớn tiếng quát!
Ngụy Hưng Đức không nghĩ tới hôm nay tới chứng kiến Vương Hà đính hôn cho con trai còn kéo ra nhiều chuyện như vậy!
Có vẻ là vấn đề lớn rồi!
Nếu như là thật, quản các người là nhà mẹ đẻ hay là nhà chồng đều phải bị phê bình, nhưng đây là sự thật sao?
Ngụy Hưng Đức nhìn về phía Vương Hà, cực kỳ nghiêm túc nói.
"Đồng chí Vương Hà, lời này cũng không nên nói bừa, sẽ hủy đi thanh danh của người ta, bà phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như là nói đùa thì cần phải tham gia giáo dục tư tưởng."
Ánh mắt Vương Hà sắc bén nhìn chằm chằm Hà Quân Sinh, như là có thể nhìn thấu lòng anh ta.
"Đại đội trưởng, tôi nói là tình hình thực tế, cực kỳ chính xác!"
Giang Yến khóc rống lên, một phen nước mũi nước mắt, lên án mạnh mẽ.
"Người đại đội sản xuất Hoa Uy chúng tôi lại bị đại đội sản xuất Hưng Dân các người khi dễ sao?
"Nhà chúng tôi tới cầu hôn, kết quả lại bị các người chà đạp?"
"Đại đội trưởng Ngụy, đại đội các người có người nói thế này, ông có quản hay không?
"Phải làm cho bà ta xin lỗi Quân Sinh, bồi thường tiền!"
"Đúng, phải bồi thường tiền! Bằng không chúng ta đi tìm cán bộ công xã đi!"
Mấy người Hà gia cũng ầm ĩ lên.
Ngụy Hưng Đức chỉ cảm thấy nhức đầu, mấu chốt là chuyện này thật sự không dễ nghiệm chứng, chẳng lẽ ông phải lột quần Hà Quân Sinh nhìn xem có phải thái giám hay không?
Có vài người không quan trọng mặt mũi thì liền cởi quần rồi, bất quá sắc mặt Hà Quân Sinh đang rất u ám khó coi.
Anh ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Ngụy Hưng Đức đi tới cạnh Vương Hà, nhỏ giọng nói thầm.
"Chuyện này bà có chứng cớ không?"
"Đại đội trưởng, ông đi lột quần cậu ta đi!"
Vương Hà cố ý cao giọng hô, chính là để cho Hà Quân Sinh nghe thấy, Ngụy Hưng Đức mắt thấy Hà Quân Sinh nghe nói như thế liền lui phía sau hai bước, trán toát cả mồ hôi...Quả nhiên đang sợ sệt.
Giản Lộ lạnh lùng nhìn người Hà gia, nhớ tới trong sách có nhắc tới nữ đồng chí bị gạt gả cho Hà Quân Sinh.
Ở Hà gia nhận hết khuất nhục, trước sau vì con cả và Hà gia con thứ ba thứ tư sinh con, Hà Quân Sinh cũng không quản vợ mình cầu cứu, thậm chí từ đồng lõa biến thành chủ mưu.
Giản Lộ cười lạnh một tiếng nhìn về phía con trai thứ ba Hà Quân Hoa si ngốc của Hà gia đang xem kịch ở cửa chính.
Người này chính là nhân vật mấu chốt trước đó nói toạc ra bí mật lớn của Hà Quân Sinh.