Tiêu Thấm nhìn Lạc Ly như một quái vật.
Hôm nay cô mới biết em bảy của mình không những là võ tu giả giống như tiểu Lục Vân mà còn lại Minh chủ của Vũ Minh.
Không ngờ con bé này giấu kĩ ghê?
“Em bảy, em…”
“Ha ha, chị sáu, chị sẽ không trách em không nói chuyện này cho chị biết chứ?” Lạc Ly lè lưỡi nói.
Tiêu Thấm hít một hơi, lắc đầu.
Cô đã tiếp nhận được chuyện không thể tưởng nổi như Tiểu Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng. Vì thế, chuyện em bảy là Minh chủ của Vũ Minh cũng không quá khó tiếp nhận.
Chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Có những người em trai và em gái giỏi giang như vậy là chuyện đáng kiêu ngạo.
Tiêu Thấm nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, Long Diệc Tuyết ở bên cạnh lại không bình tĩnh được như vậy.
Bộ ngực mềm mại không ngừng nhấp nhô.
Trong đôi mắt cũng tràn ngập vẻ hưng phấn và vui sướng.
Không ngờ em gái của Tiêu Thấm lại là Lạc Tiên Tử, hơn nữa lại còn là Minh chủ của Vũ Minh.
Nói như vậy, chỉ cần Long gia có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Thấm, chẳng phải tương đương với việc có thể kết giao với Vũ Minh ở thủ đô sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Long Diệc Tuyết trở nên hưng phấn hơn hẳn.
Hóa ra Thiên Huyền Tử không chỉ đề cập đến một mà tận hai cơ duyên. Cả hai đều liên quan đến Tiêu Thấm.
Bốn người cùng trò chuyện với nhau.
Lạc Ly cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau khi biết mọi chuyện bắt nguồn từ ân oán giữa Tiêu Thấm và Lý Lộ, cô quở trách:
“Chị sáu, không phải em nói chị, lẽ ra chị nên nói sớm với em về Lý Lộ. Em sẽ giúp chị đối phó với cô ta.”
Mỗi lần các chị em đọc được các bài báo bôi nhọ Tiêu Thấm và hỏi cô, Tiêu Thấm đều nhẹ nhàng đáp không sao, mọi người không cần lo lắng.
Nếu như biết được người gây chuyện là Lý Lộ, nhất định Lạc Ly sẽ không ngồi yên.
Mặc dù Vũ Minh nghiêm cấm các tu võ giả tấn công người bình thường nhưng với tư cách là Minh chủ của Vũ Minh tại Hoa Trung. Cho dù Lạc Ly đặt thân phận của mình ở chỗ nào, các thế gia hào môn ở thủ đô đều phải nể mặt.
Đối phó với một Đàm gia, còn không phải là một chuyện quá dễ dàng hay sao.
Tiêu Thấm trợn mắt nói: “Em còn dám nói chị, ai bảo em che giấu thân phận của mình lâu như vậy? Không biết em là Minh chủ của Vũ Minh, nói ra để khiến cho em càng lo lắng thêm sao?”
“Ha ha, cũng tại em. Trước đây em cảm thấy không cần thiết nên không nói ra…”
Lạc Ly hơi đỏ mặt, sau đó cô nhìn lướt qua Lục Vân, ra vẻ thâm thúy nói: “Chị sáu, chị cần phải chuẩn bị tâm lý đấy. Nếu như một ngày nào đó bên cạnh chị xuất hiện một tên yêu ma quỷ quái thì cũng không cần quá kinh ngạc.”
Thân phận của ai đó còn đáng sợ hơn cô nhiều!
Nghe thấy điều này, Lục Vân cảm thấy không vui. Đúng là chị em tốt, gì mà yêu ma quỷ quái, chẳng lịch sự chút nào.
Có điều Lục Vân là người rộng lượng nên hắn không so đo với phụ nữ.
Lúc này, đột nhiên Lạc Ly kéo Lục Vân sang một bên rồi nói: “Tiểu Lục Vân, vừa rồi em nói sẽ tới Long gia chữa bệnh đúng không? Vừa hay chị tới thủ đô thăm một người, chúng ta đi cùng nhau nhé!”
“Chị đi thăm ai?”
“Ha ha, đến lúc đó em sẽ biết.” Lạc Ly thần bí nói.
“Đứng trước mặt em mà cứ thần thần bí bí làm gì, có gì thì nói luôn đi.”