Người lặng lẽ trốn ở ban công và chuẩn bị đánh lén chính là chị ba của Lục Vân, Liễu Yên Nhi.
Với khả năng của Liễu Yên Nhi, cô rất dễ tìm ra nơi ở tạm thời của Lục Vân.
Ờm…
Có vẻ như leo từ dưới lên ban công tầng 5 khá dễ dàng.
Thực ra, vừa nãy khi Lục Vân đang trò chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi, hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của Liễu Yên Nhi.
Thứ nhất là do Liễu Yên Nhi đang đeo lá bùa bình an mà Lục Vân đưa cho. Vì thế, khi ở khoảng cách xa, cô cần phải gọi tên của Lục Vân để lá bùa phát huy hiệu quả. Còn khi ở khoảng cách gần, Lục Vân có thể cảm nhận được sự tồn tại thông qua pháp trận ý niệm.
Thứ 2 là do chân khí trong cơ thể Liễu Yên Nhi cùng một nguồn với Lục Vân. Hay nói cách khác, đó là hạt giống mà Lục Vân gieo xuống nên hắn đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Đó là lý do tại sao Lục Vân nói với Thẩm Tĩnh Nghi rằng hắn phải đi tắm ở nhà bên cạnh. Và hắn cũng biết rằng Liễu Yên Nhi không phải là người thích ở yên một chỗ.
Chẳng thế mà ngay khi vừa mới gặp nhau, cô đã ra tay đánh lén rồi.
May mà Lục Vân đã sớm phát hiện, hắn dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Liễu Yên nhi nhấc lên, sau đó tay còn lại vòng qua eo cô, dùng sức khống chế cô.
Liễu Yên Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một đường cong mê người. Cô không hề hoảng sợ, trái lại còn chủ động ghé sát khuôn mặt hồ ly của mình vào lỗ tai Lục Vân, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Vân, thằng nhóc thối này, còn không mau buông chị ra.”
Vì một số lý do mà kể từ khi sau khi trở thành tu luyện giả, khí chất quyến rũ trên người Liễu Yên Nhi ngày càng rõ rệt hơn.
Nếu như là trước đây chỉ dùng từ quyến rũ để miêu tả thì bây giờ có thể tóm gọn lại hai từ yêu ma.
Chắc chắn kiếp trước chị Yên Nhi là một con hồ ly quyến rũ!
Trong lòng Lục Vân thầm nghĩ nhưng hắn vẫn không buông Liễu Yên Nhi ra. Hắn gắt gao ép chặt cô vào tường, nói: “Không được, em không thể thả chị đi được. Với tính cách của chị, chị nhất định sẽ động thủ ở chỗ khác.”
“Ha ha, tiểu Lục Vân, em đúng là càng ngày càng hiểu chị gái của em đấy. Nhưng nếu em không buông ra thì chị sẽ cắn lỗ tai của em đấy!”
Liễu Yên Nhi làm như thể định cắn vào lỗ tai của Lục Vân nhưng đôi môi đỏ mọng còn chưa kịp chạm đến thì Lục Vân đã đẩy cô đi vì hơi thở thơm tho khiến hắn ngứa ngáy. Quả nhiên, giây kế tiếp, Liễu Yên Nhi đã tung ra một cú đấm.
Lục Vân lập tức rút lui và né tránh.
“Đừng chạy, để chị đánh em đã.” Liễu Yên Nhi vung nắm đấm nói.
Lục Vân không nói nên lời: “Em không phải là người thích tự ngược nên em sẽ không để chị thành công đâu. Nếu như chị có bản lĩnh thì đuổi kịp em đi.”
“Hừ, em còn dám khiêu khích!”
Hai người đều không dùng chân khí mà hoàn toàn là dùng nắm đấm đánh nhau. Hai bên đánh từ ban công đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng bếp, từ phòng bếp đến phòng tắm, cuối cùng lại từ phòng tắm trở về phòng khách.
Cuối cùng, Liễu Yên Nhi đẩy Lục Vân xuống ghế sô pha, nghiến răng nói: “Hừ, cuối cùng cũng bắt được rồi, để xem lần này em trốn đi đâu!”
Lục Vân bất lực nói: “Chị Yên Nhi, chị không thấy là em cố ý để chị chiếm ưu thế ư?”
“Vậy thì đã sao, dù sao hiện giờ em cũng bị chị bắt được rồi.”
“……”
Gặp phải chị gái thích nghịch ngợm như vậy, tiểu Lục Vân còn có thể làm gì nữa. Hắn chỉ đành để mặc cho cô tung hoành, còn mình thì nằm trên sô pha, không chống cự.
Ngay sau đó, Liễu Yên Nhi nhàm chán nói: “Thật nhàm chán, nếu như em chẳng phản kháng thì chẳng thú vị gì cả.”
Liễu Yên Nhi khôi phục lại vẻ nghiêm túc, dựa lưng vào ghế sô pha với tư thế bá đạo.
Lúc này, Lục Vân mới ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nói: “Chị Yên Nhi, chị tới đây làm gì? Không
phải em đã nói với chị rằng một tuần em có 2 tiết ở Đại học Giang Nam, buổi tối có thể không về được rồi hay sao?”