Nhóm người Khương gia không dám nghĩ tiếp nữa.
Khương Thừa Nghiệp vẻ mặt sợ hãi xông ra ngoài, quỳ gối trước mặt đám viên chấp pháp Vũ Minh, hoảng sợ nói: "Các vị đại nhân, chuyện này thật sự không liên quan gì tới Khương gia chúng tôi, tất cả chuyện này đều do một mình tên côn đồ họ Lục này gây nên, xin chư vị đại nhân rộng lượng bỏ qua cho Khương gia chúng tôi!"
Khương Chính Hồng phẫn nộ quát: "Tên vô dụng kia, mày đúng là đồ hèn nhát, Khương Chính Hồng tao làm sao có thể sinh ra đứa con như mày chứ?"
"Cha, mặc kệ cha có mắng con như thế nào, mắng con là đồ hèn nhát cũng được, mắng con vong ân phụ nghĩa cũng tốt, hôm nay con nhất định phải tỏ rõ lập trường của mình, Khương gia chúng ta không dính dáng gì đến tên tên côn đồ này, tất cả những gì đã xảy ra trước đó đều do chúng ta bị tên côn đồ này lừa, chúng ta cũng là người bị hại...! "
"Đúng, anh cả nói đúng đó cha, cha không thể vì một chút nghĩa khí kia mà đẩy toàn bộ Khương gia chúng ta vào dầu sôi lửa bỏng, chúng ta cùng tên côn đồ này thật không có chút quan hệ nào hết."
Cậu hai Khương gia, Khương Thừa Nghĩa nói xong cũng bắt chước theo Khương Thừa Nghiệp, nhanh chóng tiến đến quỳ xuống trước mặt đám viên chấp pháp.
"Con… con đã gả cho Ngô Quế, con là người của Ngô gia, chuyện lần này, con không biết gì cả..."
Khương Dung thất tha thất thểu chạy về hướng Ngô gia, bộ dàng muốn triệt để cắt đứt quan hệ với Khương gia.
Ngô Quế cười lạnh nói: "Khương Dung, không phải cô nói muốn ly hôn với tôi sao? Sao giờ lại biến thành người của Ngô gia chúng tôi rồi? Tốc độ lật mặt của cô cũng nhanh quá đấy...! "
"Chồng à, anh nói gì vậy, em nói muốn ly hôn với anh hồi nào? Mấy lời đó đều là nói nhảm, chồng đừng để trong lòng! "
"Không ly hôn cũng được, tối nay về cô nằm sấp trên trường học tiếng chó sủa cho tôi!"
"......"
Những thành viên quan trọng của Khương gia, không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì cũng là lâm trận đào ngũ, những người còn đứng lại đều là những người... còn chút lương tri.
Khương Chính Hồng chứng kiến hết thảy thì tức giận đến mức suýt chút thổ huyết bỏ mình, thân hình già nua kịch liệt run rẩy, nói: "Các người......Các người thật sự là nổi sỉ… sỉ nhục của Khương gia mà! "
Lục Vân quay đầu lại nhìn Khương Chính Hồng: "Lão đầu, xem ra mấy đứa con cháu này của ông không thừa hưởng được chút cốt khí nào của ông cả."
Mặc dù là câu khen ngợi, nhưng Khương Chính Hồng nghe xong không thấy cao hứng chút nào.
Lúc này Hàn Khải mới lấy lại sức sau một cước vừa rồi, sắc mặt vô cùng khó coi nói: "Cậu, cậu là tội phạm truy nã cấp SSS của Vũ Minh, giờ tôi sẽ trở về xin tổng bộ ở kinh thành trợ giúp, mà Khương gia, cũng xử cùng tội danh!"
Ầm ầm!
Những lời này đối với đám người Khương gia mà nói, phảng phất như một đạo sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh thẳng vào đỉnh đầu của bọn họ.
Tội phạm truy nã cấp SSS!
Đây là đây là lệnh truy nã cấp cao nhất của Vũ Minh!
Hay nói cách khác, cũng là hình phạt nặng nhất!