Cho nên lần này đến Giang Nam quay phim không chỉ là vì phong cảnh ở đây phù hợp mà còn là vì đây là yêu cầu của Tiêu Thấm.
Thành thực mà nói, nước trong giới giải trí rất sâu.
Một cô gái muốn thăng tiến thì phải đánh đổi rất nhiều thứ, nhất là với một cô gái có dung mạo xuất chúng như Tiêu Cầm, lọt vào giới này chẳng khác gì dê vào miệng sói.
Nhà sản xuất, đạo diễn, nhà tài trợ, sếp lớn của các công ty môi giới…Mắt xích nào cũng phải lo liệu.
Trừ khi bản thân cô gái đó có bối cảnh không nhỏ.
Tiêu Thấm chính là người như vậy.
Hậu thuẫn của cô là một ông trùm ở thủ đô nên trong làng giải trí không có ai dám khiêu khích cô và đương nhiên là không có ai dám để Tiêu Cầm xuất hiện tại các buổi tiệc rượu kiểu đó.
Cô là một trong số ít các cô gái được bảo vệ kỹ càng trong làng giải trí.
Tiêu Thấm quấn chặt người, đội mũ đen và đeo khẩu trang đen. Cô mặc áo gió che kín cổ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy dáng người cao của cô.
Sau khi về đến nhà, thậm chí Tiêu Thấm còn không có thời gian tháo khẩu trang. Cô không giữ được kiên nhẫn nắm lấy tay của Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị cả, tiểu Lục Vân ở đâu, em muốn nhanh chóng gặp tiểu Lục Vân.”
Cô rất ít khi về biệt thự Lục Vân. Cô có một ngôi nhà ở tỉnh, trước đây mỗi lần chị em gặp nhau đều là gặp ở đây.
Đây chính là một kiểu bảo vệ với các chị em.
Dù sao đây cũng là căn cứ địa của bọn họ, nếu như một ngày nào đó bị paparazzi chụp được thì chắc chắn sẽ gây phiền phức đến các chị em.
Nhưng lần này thì khác.
Tiêu Thấm không nhịn được muốn gặp tiểu Lục Vân sớm hơn nên cô đã mạo hiểm quay trở về biệt thự Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành cùng với các chị em khác đều biết rằng Tiêu Thấm quay về nên hôm nay mọi người đều có mặt. Bọn họ rất ít khi được gặp Tiêu Thấm nên đương nhiên rất mong được gặp cô.
Thế nhưng khi nói đến Lục Vân, Diệp Khuynh Thành tiếc nuối nói: “Em sáu, em trở về không đúng lúc rồi. Bởi vì có chuyện nên tiểu Lục Vân không có ở nhà, mấy ngày nữa em ấy cũng không trở về.”
“Không ở nhà?”
Tiêu Thấm lập tức lo lắng nói: “Chị cả, chị nói vậy là sao? Không phải em đã báo trước với chị rằng hôm nay em sẽ về sao? Tại sao chị không nói với tiểu Lục Vân?”
Giọng điệu của cô có chút oán giận.
Khó khăn lắm mới về nhà, vậy mà tiểu Lục Vân lại không có ở nhà, thật là khó chịu.
Diệp Khuynh Thành vô tội nói: “Chị cũng đã nói trước cho em ấy biết rồi. Em ấy cũng đã hứa hẹn rằng sẽ ở nhà nhưng hôm qua, khi vừa mới nghe điện thoại xong, em ấy vội đi ra ngoài luôn.”
Vương Băng Ninh cũng nói: “Đúng vậy, tiểu Lục Vân có việc gấp. Mấy ngày nữa, em ấy mới về được!”
“Mười lăm năm không gặp, tiểu Lục Vân thật sự không nhớ em chút nào sao? Thật là khiến em buồn quá!”