Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính: Tao là bố mày
Trên đường, Hà Gia chém gió về cảnh sắc bên ngoài với Tạ Khởi Tinh: “Đây, tòa thị chính này là nơi ở của Thái Thượng Lão Quân, không có việc gì thì đừng lảng vảng ở đó, kẻo bị thuật luyện đan của ngài ấy khiến cho đăng xuất khỏi thế gian; nhà trẻ này là trường học dành cho những vị tiên mới chào đời, anh nhìn đứa bé búi tóc hai bên, mặc đồ đỏ kia đi, Na Tra đấy! Còn tiệm thú cưng trông dễ thương xỉu kia là nơi mà Nhị Lang Thần từng mua chó”.
Tài xế thường xuyên liếc Hà Gia qua kính chiếu hậu, cười ra nước mắt: “Người anh em, anh có để yên cho tôi lái xe không thì bảo!”.
Tạ Khởi Tinh nửa tin nửa ngờ cau mày, chỉ vào một chỗ, hỏi Hà Gia: “Chỗ kia thì sao?”.
Hà Gia nhìn theo hướng mà đối phương chỉ, thấy một tấm biển màu hồng đề “Tiệm massage chân”, dải đèn màu nhấp nháy trước cửa, toát lên bầu không khí ám muội dưới ánh hoàng hôn.
Hà Gia nói dối không chớp mắt: “À, đó là tẩm thất của bảy nàng tiên”.
Tài xế đập mạnh lên vô lăng, hơi thở đứt quãng: “Đừng… Đừng nói nữa…”.
Từ khi hai người xác định mối quan hệ, Hà Gia liền vứt bỏ ổ chó của mình, chuyển tới biệt thự của Tạ Khởi Tinh, nhờ thế mà Hà Gia mới có thể tiếp tục lừa dối Tạ Khởi Tinh: “Đây là cung của bản tiên”.
Tạ Khởi Tinh nhìn Hà Gia một cách khinh bỉ: “Tuy trẫm không biết, nhưng trẫm không ngu”.
Hắn cầm quyển tạp chí dành cho cánh đàn ông trên bàn, rồi ném tới trước mặt Hà Gia: “Nơi đây vốn không phải là Thiên đình đúng không?”.
Hà Gia phản bác hắn: “Chẳng lẽ thần tiên không thể có lạc thú trần tục sao?”.
Tạ Khởi Tinh sửa lại lời nói của anh: “Vấn đề là ngươi quá đỗi phàm tục”.
Hà Gia: “…”.
Hà Gia không ngờ Tạ Khởi Tinh tinh ý như vậy… Hắn nhìn xung quanh, sau đó hỏi Hà Gia: “Ngươi sống cùng với người khác?”.
“Ồ, sao anh biết?”
“Giày dép ở cửa có kích cỡ khác nhau, chén trà, gối tựa đều có đôi có cặp.”
Tạ Khởi Tinh bất đắc dĩ lườm Hà Gia: “Trẫm nói rồi, trẫm chỉ không biết chứ không ngu”.
Đối với việc Tạ Khởi Tinh đang cố chứng minh IQ của bản thân, Hà Gia vô cùng cảm động. Anh vỗ tay: “Anh giỏi ghê, thông minh quá trời, tôi tự hào vì anh”.
Tạ Khởi Tinh: “…”.
Tạ Khởi Tinh cúi đầu nhìn long bào của mình, nói: “Trẫm muốn thay y phục”.
Hà Gia lấy quần áo từ trong tủ ra rồi đưa cho hắn, Tạ Khởi Tinh nhìn thoáng qua, hơi nhăn mặt: “Đây là đồ mà người khác từng mặc?”.
Hà Gia chưa kịp trả lời, hắn đã nói tiếp: “Trẫm không mặc y phục tệ bậc này”.
… Khó tính, khó nết!
Hà Gia ra vẻ dê xồm: “Vậy trần trụi đi ha? Dù sao dáng anh cũng ngon nghẻ ra phết”.
Tạ Khởi Tinh vô thức lùi lại một bước: “Thôi, đưa cho trẫm”.
Hà Gia nhét đống quần áo vào tay đối phương, Tạ Khởi Tinh cởi hai cúc áo, nhìn Hà Gia với vẻ đề phòng: “Không được nhìn lén trẫm”.
Hà Gia cười mỉm, thi lễ: “Dạ”.
Tạ Khởi Tinh khựng lại, như thể đang nhịn cười: “Ngươi vừa vạn phúc”.
“Hả? Vạn phúc là gì?”
“Là cách thi lễ của nữ nhân.”
Hà Gia lập tức đứng thẳng người lên: “… Chẳng phải do tôi học từ mấy bộ phim về đề tài đấu đá trong cung à?”.
“Đó là cái gì?”
“Là… Thôi, tôi không giải thích đâu, để anh vẫn còn hy vọng đối với thế giới này. Với cả, anh vừa làm hoàng đế xong, tôi lo là anh sẽ bị sợ.”
Tạ Khởi Tinh: “…”.
Hà Gia đứng ngoài cửa chờ Tạ Khởi Tinh thay quần áo. Năm phút sau, Hà Gia không kìm được mà nói vọng vào: “Chắc chắn anh không biết là quần lót phải mặc ở bên trong, hay là cứ để tôi vào giúp anh đi!”.
Giọng nói gắt gỏng của Tạ Khởi Tinh vang lên: “Trẫm tự làm được”.
Hà Gia dựa vào khung cửa, cười như điên. Tuy anh biết mình rất mứt dại, nhưng dáng vẻ khi xấu hổ của Tạ Khởi Tinh quá ư là tếu táo. Nếu không nắm bắt được cơ hội lần này, có khi cả đời Hà Gia cũng không thể bắt gặp nó lần thứ hai.
Sau khi đợi thêm năm phút nữa, Tạ Khởi Tinh mới bảo: “Vào đi”.
Hà Gia đi vào, nhìn Tạ Khởi Tinh một cái, tức khắc lấy máy ra chụp… Đang vào cuối thu, thời tiết se se lạnh, Hà Gia sợ Tạ Khởi Tinh nhiễm lạnh nên đưa cho hắn một cái áo khoác bò. Có lẽ vì Tạ Khởi Tinh thấy Hà Gia chỉ mặc một cái áo len, do đó hắn cho rằng áo len phải mặc bên ngoài, cứ thế nhét áo khoác bò vào bên trong áo len.
Vì vậy, phần thân trên của Tạ Khởi Tinh tròn vo, hai chân vừa gầy vừa dài, trông chẳng khác nào nam chính bộ phim “Despicable Me”.
Hà Gia cười chảy cả nước mắt: “Người anh em, dù anh không biết cách mặc quần áo, nhưng anh khỏe thật đấy!”.
Tạ Khởi Tinh: “…”.
Hắn xị mặt, ra lệnh: “Cấm cười! Còn không mau qua đây giúp trẫm!”.
“Vâng vâng vâng”. Hà Gia chỉnh lại quần áo cho Tạ Khởi Tinh, sau đó Tạ Khởi Tinh hỏi: “Trẫm đói rồi, có đồ ăn không?”.
*Nhân vật Gru – nam chính trong “Despicable Me” (rạp chiếu phim Việt Nam dịch là “Kẻ trộm mặt trăng” vì đó là nội dung phần 1, nhưng ở những phần sau, nội dung phim lại khác, lỡ rồi nên đành phải dùng tiếp tên đó; bạn nào từng xem trên HBO thì sẽ thấy họ dịch tên phim là “Tôi ti tiện” sát với bản gốc).