• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính: Tao là bố mày

Mắt Hà Gia bỗng mờ đi, nằm thở hổn hển trên sàn.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh giận dữ quay đầu, nhưng vừa thấy Tạ Khởi Tinh đang đỏ cả con mắt, anh lại không thấy bực nữa.

Mà là thấy khó chịu trong lòng.

Cửa phòng tắm bị gõ hai cái.

Tạ Khởi Tinh hạ thấp giọng: “Gì?”.

Nhân viên đoàn phim dò hỏi: “Các anh đã chuẩn bị xong chưa? Có thể bắt đầu quay không?”.

Tạ Khởi Tinh cúi đầu nhìn Hà Gia, Hà Gia cắn chặt răng gật đầu… Anh không muốn người khác biết chuyện vừa rồi.

Vì thế Tạ Khởi Tinh đồng ý.

Lúc diễn, Hà Gia mãi vẫn không nhập vai được, rõ ràng chỉ có vài câu thoại nhưng lại chẳng thể hoàn thành tốt.

Ai ngờ, tình trạng của Tạ Khởi Tinh còn tệ hơn cả Hà Gia, hai người hết quên lời, lại quên động tác, thậm chí còn quên mất việc kế tiếp mà mình nên làm.

Sau khi liên tục bị NG, nhân viên đoàn phim đau khổ ngồi xổm vò tóc, sau đó đột nhiên nhận được một cuộc gọi, vâng dạ với đầu bên kia rồi ngẩng đầu lên, áy náy bảo: “Tác giả nói muốn thay cả hai người”.

Đây là lần đầu tiên Hà Gia bị đổi vai giữa chừng, nhưng anh lại thở phào, vì gắng diễn rất mệt mỏi.

Do đó, anh xin lỗi nhân viên đoàn phim, dọn đồ rời đi.

Vừa đi được một đoạn, Tạ Khởi Tinh đã đuổi theo. Anh ấy mím môi: “Hà Gia, nói chuyện chút đi”.

Một nhân viên đoàn phim đang vội vàng đi ngang qua, Hà Gia nghiêng người nhường đường, hỏi Tạ Khởi Tinh: “Anh muốn nói gì?”.

Tạ Khởi Tinh còn chưa lên tiếng, nhân viên đoàn phim kia chợt thốt lên “ơ”, sau đó cười hề hề chào hỏi: “Hai người lại ở bên nhau à?”.

Hà Gia vốn không quen biết người này, tưởng người quen của Tạ Khởi Tinh, ai biết Tạ Khởi Tinh cũng mù mờ: “Anh là?”.

Nhân viên đoàn phim nhíu mày nhìn Tạ Khởi Tinh: “Ủa? Anh chưa đi khôi phục ký ức à?”.

Tạ Khởi Tinh không hiểu.

Nhân viên đoàn phim nhìn đồng hồ: “Hầy, tôi còn có việc gấp, nếu anh tò mò, uống viên thuốc kia là nhớ ra hết thôi”.

Sau khi nhân viên đoàn phim rời đi, Hà Gia hỏi: “Anh cũng từng làm nhiệm vụ xuyên nhanh?”.

Tạ Khởi Tinh lắc đầu: “Không nhớ”.

Hà Gia lại hỏi: “Anh ta nói thế là có ý gì?”.

Tạ Khởi Tinh nhếch mép: “Không biết, nhưng chúng ta chưa từng là người yêu”.

Thấy anh ấy cười cay đắng, Hà Gia cũng cảm thấy bứt rứt, anh cúi đầu, giọng nói khàn nghe như ống bơ gỉ: “Nếu anh bận thì cứ đi đi, tôi đi trước đây”.

Tạ Khởi Tinh nhìn như xoáy vào Hà Gia, không đồng ý: “Em đến Cục Xuyên nhanh với tôi được không?”.

Hà Gia hơi do dự, chưa kịp trả lời, tay đã bị Tạ Khởi Tinh giữ chặt. Anh ấy đi đằng trước, kéo Hà Gia đi đến Cục Xuyên nhanh.

Dòng người vẫn dài dằng dặc như trước, Hà Gia và Tạ Khởi Tinh xếp hàng cùng nhau, nhưng khoảng cách giữa cả hai rất xa, giống như hai vợ chồng đang chuẩn bị ly hôn.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hà Gia không khỏi bật cười. Tạ Khởi Tinh liếc Hà Gia: “Em cười cái gì?”.

Hà Gia huých Tạ Khởi Tinh: “Tôi bảo này”.

“Gì?”

“Từ giờ trở đi, hai ta đừng liên lạc với nhau nữa.”

Tạ Khởi Tinh vốn đang dịu dàng, lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt anh ấy nhìn Hà Gia sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào con thỏ.

Hà Gia thở dài: “Nói thật, các mối quan hệ tình cảm của tôi đang rối tung rối mù, tôi phải chịu trách nhiệm với anh ấy… À, các anh ấy”.

Tạ Khởi Tinh: “…”.

Anh ấy hít một hơi thật sâu: “Hà Gia, em đang nói tiếng người đấy à?”.

Hà Gia: “…”.

Hà Gia cảm thấy, có thể biến bản thân thành như vậy, anh đúng là có một không hai.

Anh thấy mình hơi thảm, nhưng cũng không quá thảm, chủ yếu là do tình huống hiện tại quá đỗi phức tạp.

Thậm chí anh bắt đầu tìm niềm vui trong nỗi buồn, giả dụ bốn người kia biết được thì sẽ thế nào.

Sở Đường chắc sẽ nở nụ cười dịu dàng rồi cắt “của quý” của anh.

Có khi Giản Thu sẽ đi uống rượu giải sầu.

Cố Vinh có lẽ sẽ oán hận vì đã từng quen biết anh.

Kỷ Hoài… Hà Gia tin rằng Kỷ Hoài sẽ phát điên, dùng dao chọc nát thận anh.

Hà Gia lo âu đến nỗi phá lên cười lần nữa.

Tạ Khởi Tinh lườm anh: “Em có thể ngừng cười được không?”.

Nhân viên đoàn phim gọi: “Người tiếp theo!”.

Tạ Khởi Tinh tiến lên, nhận lấy viên thuốc nhỏ từ tay nhân viên đoàn phim.

Sau đó nuốt vào.

Hà Gia bỗng thấy hơi bồn chồn, hỏi Tạ Khởi Tinh: “Anh có nhớ ra cái gì không?”.

Mắt anh ấy sâu hun hút, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.

Hà Gia huơ tay trước mặt anh ấy: “Tạ Khởi Tinh?”.

Tạ Khởi Tinh vẫn im lặng.

Hà Gia tức khắc cảm thấy sốt ruột: “Thuốc có vấn đề à??”.

Sau lớp kính, nhân viên tỏ ý không vui, liếc Hà Gia: “Nói linh tinh!”.

Hà Gia đỏ mặt, xin lỗi đối phương, bỗng Tạ Khởi Tinh hỏi anh: “Em nói là em sẽ có trách nhiệm với người đó?”.

Anh ấy dồn Hà Gia vào tường: “Vậy người ấy là ai? Sở Đường? Giản Thu? Cố Vinh? Hay Kỷ Hoài?”. truyen bjyx

Hà Gia há hốc mồm nhìn Tạ Khởi Tinh: “Sao anh biết tên của bọn họ?”.

Anh đã bao giờ nói tên của bọn họ cho Tạ Khởi Tinh biết đâu!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK