Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính: Tao là bố mày
Tạ Khởi Tinh.
Dường như đã lâu rồi không có người nhắc tới cái tên này trước mặt Hà Gia. Anh ngẩn ra, sau đó quay sang hỏi đàn em đó: “Anh ta làm sao?”.
Đàn em tức giận: “Trước đó thì suốt ngày quấn lấy đại ca, nhưng từ khi anh rời đi, anh ta cũng mất tích luôn. Lúc bọn em không thấy anh đâu, cũng cuống hết cả lên, còn đến tận nhà anh ta để hỏi han, ai ngờ ngay cả cửa cũng không chịu mở! Đúng là tên nhỏ nhen!”.
Hà Gia cười khẩy.
Tất nhiên Tạ Khởi Tinh sẽ không mở cửa cho họ, cũng như giúp đám đàn em tìm anh, vì chính thằng nhóc đó đẩy anh tới phòng lấp hố. Có khi anh càng khổ, Tạ Khởi Tinh lại càng vui ấy chứ!
Nếu Hà Gia có thể gặp lại Tạ Khởi Tinh, chắc chắn phải chào hỏi anh ấy bằng nắm đấm mới hả giận!
Hà Gia và đám đàn em có hơi quá chén, Hà Gia chuếnh choáng về nhà, nằm vật ra ngủ. Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, anh nghĩ đến chuyện khôi phục ký ức mà đàn em đã nói, tắm rửa sạch sẽ rồi đi đến Cục Xuyên nhanh.
Anh cảm thấy hình như mình đã quên một chuyện rất quan trọng.
Nhưng vừa tới cổng Cục Xuyên nhanh, anh chợt bị ai đó túm chặt.
Một nhân viên đoàn phim vui vẻ hỏi: “Hà Gia?”.
“Là tôi, sao?”
Nhân viên đoàn phim lôi xềnh xệch anh đi: “May quá! Anh Hà mau qua đây, chỗ chúng tôi đang thiếu người, anh qua hỗ trợ chút đi!”.
Hà Gia nhận ra người này, đây là một nhân viên đoàn phim mà anh từng làm việc chung hồi còn làm trong phòng lấp hố. Thấy đối phương thật sự sốt ruột, anh lập tức nói thẳng: “Xin tiền thưởng cho tôi thì tôi đi”.
“…”. Nhân viên đoàn phim lườm anh: “Tôi sẽ xin giúp anh!”.
Hà Gia bị nhân viên đoàn phim kéo vào trong xe. Xe chạy vào đường cao tốc, cuối cùng thấy một cái cột mốc lớn trên đường… “Chào mừng tới diễn đàn văn học Hải Đường!”.
Sau khi tiến vào, Hà Gia nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Dọc theo đường đi, cứ năm mét lại có ba cặp nam nam tiến hành hoạt động bị cấm trên Tấn Giang xanh lè.
Hà Gia lập tức ngồi thẳng lưng, cùi gằm mặt xuống.
Nhân viên đoàn phim vừa lái xe vừa nhìn lướt qua Hà Gia thông qua kính chiếu hậu, thấy phản ứng của anh, phì cười: “Anh Hà thẹn thùng cái gì vậy, có phải chưa từng tới đây đâu”.
Hà Gia sửng sốt: “Hả? Tôi từng đến đây à?”.
Nhân viên đoàn phim khó hiểu nhìn anh: “Đương nhiên, chẳng lẽ anh còn chưa đi khôi phục ký ức?”.
Thấy Hà Gia mù mờ, liền biết là anh chưa nhớ ra, chuyển chủ đề: “Tôi kể kịch bản cho anh nghe ha”.
Theo như lời của đối phương, Hà Gia sắp tham gia một truyện ngắn có yếu tố NTR.
*NTR (Netorare) bắt nguồn từ Nhật Bản, có nghĩa là ngoại tình.
Hà Gia sắm vai nhân vật thụ cắm sừng công, kết quả bị công bắt gian tại trận.
Câu chuyện bắt đầu từ đây, công phẫn nộ mang thụ về nhà, khởi động kịch bản.
Hà Gia không ngờ lại gặp phải loại mạch truyện này, anh lau mồ hôi trên trán: “Ủa, diễn đàn văn học Hải Đường có không ít nhân viên mà, sao phải tìm đến tôi?”.
Nhân viên đoàn phim nói: “Công hơi khó tiếp cận, không ai chịu hợp tác với anh ta, có lẽ chỉ có anh mới trị được anh ta”.
Nhân viên đoàn phim trấn an Hà Gia: “Anh Hà đừng căng thẳng quá, chúng ta đều sẽ căn chỉnh góc quay để tạo hiệu ứng, không làm thật đâu”.
Hà Gia gật đầu.
Ở hậu trường, Hà Gia cởi hết quần áo theo yêu cầu của nhân viên đoàn phim, sau đó còng tay bản thân vào đầu giường. Hai phút sau, ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cửa bị đẩy ra, một người chậm rãi đi tới.
Người nọ mặc Âu phục màu sẫm tôn lên eo thon chân dài, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén, trái lại với Hà Gia đang trần truồng nằm trên giường.
Nhưng Hà Gia lại cười mỉa, huýt sáo: “Ái chà, Tạ Khởi Tinh đấy à? Mới mấy ngày không gặp, sao lại mất giá thế này?”.