Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính: Tao là bố mày
Hà Gia về nhà, nằm vật thành hình chữ Đại (大) trên giường, kêu ca mệt mỏi.
Tạ Khởi Tinh mặc sơmi đen, tay bưng một tách hồng trà, bước ra khỏi phòng làm việc để nhìn anh.
Lần này Hà Gia đóng vai boss phản diện của một cuốn tiểu thuyết về đề tài quyền anh. Để bảo đảm chất lượng, Cục Xuyên nhanh yêu cầu Hà Gia phải tập luyện bốn tiếng mỗi ngày. Mỗi lần về nhà, toàn thân Hà Gia đều rã rời.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hà Gia quay lại nhìn Tạ Khởi Tinh, cười hì hì vỗ lên vai mình: “Xoa bóp giúp em nhé? Năm đồng một giờ”.
Tạ Khởi Tinh: “… Chưa từng thấy ai keo kiệt như em”.
Dù vậy, Tạ Khởi Tinh vẫn đặt tách trà lên bàn, sau đó ngồi lên lưng Hà Gia, kéo áo anh lên, để lộ phần lưng.
Trên làn da trắng nõn toàn là vết bầm tím.
Tạ Khởi Tinh thực sự đau lòng muốn chết.
Thậm chí anh ấy còn muốn thở ra một câu đậm chất sếp tổng độc đoán “Đừng đi làm nữa, anh có tiền, anh sẽ nuôi em”.
Nhưng anh ấy không thể.
Hà Gia thích đi làm, thích náo nhiệt, thích tự do, cho dù anh ấy có muốn giữ anh kè kè bên người cũng không được.
Không thể cho người ta tự do thì không thể gọi đó là tình yêu.
Tạ Khởi Tinh cúi đầu, hôn lên vết bầm trên lưng Hà Gia.
Hà Gia cười: “Làm gì đấy?”.
Tạ Khởi Tinh không trả lời, môi lướt qua những vết bầm tím đó.
Tạ Khởi Tinh dần động tình, anh ấy bắt đầu hôn sâu hơn, chợt nghe thấy tiếng thở dài của Hà Gia.
Tạ Khởi Tinh sửng sốt, ngẩng đầu: “Sao thế?”.
Đầu Hà Gia gối lên cánh tay, quay đầu nhìn Tạ Khởi Tinh: “Em văn võ song toàn, dí dỏm, hài hước, đẹp tựa thiên tiên, học một biết mười, nhưng anh lại không quan tâm những điều đó”.
Tạ Khởi Tinh bối rối, Hà Gia tiếp tục nói: “Anh chỉ để ý □□ của em, anh chỉ thèm muốn cơ thể của em thôi”.
Tạ Khởi Tinh: “…”.
Cảm giác đau lòng của Tạ Khởi Tinh tức khắc bay biến, anh ấy cứng lưỡi nhìn Hà Gia, rồi lại thấy hơi buồn cười.
Hà Gia vỗ chiếc gối bên cạnh: “Lại đây, có chuyện muốn nói với anh”.
Tạ Khởi Tinh nằm xuống: “Chuyện gì?”.
Hà Gia: “Em đã nói với đám đàn em về chuyện của chúng ta”.
Tạ Khởi Tinh khựng lại, có hơi lo lắng: “Bọn họ có chấp nhận không?”.
“Có cái gì mà chấp nhận hay không, bọn họ còn lo là từng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng anh nên sợ anh không thích họ.”
Hà Gia: “Hôm nào rảnh thì đi ăn xiên nướng với nhau nhé?”.
Tạ Khởi Tinh gật đầu.
Hà Gia hỏi: “Anh đồng ý hả?”.
Tạ Khởi Tinh không hiểu tại sao Hà Gia lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Hà Gia cười tủm tỉm: “Vậy lúc gặp thì không được dỗi”.
“Sao anh lại dỗi?”
Nói xong, Tạ Khởi Tinh liền cảm thấy hơi sai sai… đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Hà Gia cười híp mắt như cún.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Hà Gia: “Có phải em lại làm cái gì rồi đúng không?”.
Hà Gia vỗ về anh ấy, cười trừ: “Nào có, em có làm gì đâu… Thật ra em chỉ muốn nói là khi gặp đám đàn em vào mấy hôm nữa, nếu nghe thấy bọn họ gọi anh là anh dâu thì cũng đừng quá ngạc nhiên…”.
Tạ Khởi Tinh: “…”.