Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính: Tao là bố mày
Phòng lấp hố thiếu nhân lực nên kéo Tạ Khởi Tinh đi đóng vai quần chúng mấy ngày.
Hà Gia vốn tưởng đó chỉ là một nhiệm vụ bình thường, ai ngờ nhân viên đoàn phim nơm nớp lo sợ nói với anh rằng đã xảy ra một sự cố nhỏ.
Mặt Hà Gia lạnh như tiền, anh đi theo nhân viên đoàn phim tới khu kí túc xá cho nhân viên của Cục Xuyên nhanh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có gì cứ nói thẳng”.
Nhân viên đoàn phim nín thinh, mãi đến khi Hà Gia xụ mặt, anh ta mới sợ hãi nói: “Giám, giám đốc Tạ bị mất trí nhớ…”.
“Mất trí nhớ?”. Hà Gia lặp lại, dường như chưa kịp phản ứng.
Nhân viên đoàn phim: “Đúng vậy, vốn dĩ ngay sau khi giám đốc Tạ trở về phải uống thuốc luôn, nhưng không ngờ thuốc hết hàng, năm ngày nữa mới có. Bây giờ giám đốc Tạ chỉ có ký ức của thế giới mà anh ấy vừa xuyên vào”.
Hà Gia tức khắc thả lỏng, thở phào: “Tôi cứ tưởng Tạ Khởi Tinh đã xảy ra chuyện gì cơ, làm tôi sợ muốn chết”.
Nói xong, anh định đi vào, nhân viên đoàn phim lại ngăn anh lại: “Vấn đề là, ở thế giới vừa rồi, giám đốc Tạ là bạo quân cực kì hung ác, có thể sẽ rất nhiễu sự, anh Hà phải chuẩn bị tâm lý đấy”.
Hà Gia cười hề hà: “Yên tâm, tôi có rất nhiều cách để trị anh ấy”.
Anh cảm ơn nhân viên đoàn phim rồi tiến vào.
Trong phòng, một người mặc long bào màu vàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Gia: “Ngươi là ai?”.
Tóc của Tạ Khởi Tinh không biết là hàng “hịn” hay hàng rởm, được búi sau gáy, để lộ cái trán nhẵn nhụi và cặp lông mày thanh tú, vẻ mặt khó chịu, nhìn Hà Gia đăm đăm.
Hà Gia đóng cửa lại, nhìn Tạ Khởi Tinh, vui vẻ: “Ăn cơm không?”.
Mặt Tạ Khởi Tinh chù ụ: “Ai cho phép ngươi nói chuyện với trẫm như vậy?”.
Hà Gia khoát tay: “Thôi đi, xã hội hiện đại không cổ súy nề nếp cổ hủ”.
Hà Gia chìa tay ra trước măt Tạ Khởi Tinh: “Đi, tôi đưa anh đến một nơi”.
Chỗ này là phòng kí túc xá của Cục Xuyên nhanh, Hà Gia không thể bỏ mặc Tạ Khởi Tinh ở đây được.
Tạ Khởi Tinh hằm hằm nhìn anh: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra lệnh cho trẫm”.
Hà Gia cố ý trêu hắn, lại gần Tạ Khởi Tinh, hỏi: “Anh có biết mình đang ở đâu không?”.
Tạ Khởi Tinh vô thức lắc đầu.
Hà Gia ra vẻ bí hiểm: “Đây là Thiên đình, anh đang ở trong Lăng Tiêu bảo điện”.
Tạ Khởi Tinh nhíu mày: “Ý ngươi là…”.
Hà Gia gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “Đúng vậy, anh băng hà rồi, anh chỉ có thể đến đây sau khi hoăng, tôi là vị tiên được cử đi tiếp đón anh”.
Anh hỏi Tạ Khởi Tinh: “Anh không tin?”.
Tạ Khởi Tinh nhìn Hà Gia một lượt: “… Không tin, nào có thần tiên nào giống như ngươi”.
Hà Gia trừng mắt nhìn hắn: “Tôi làm sao? Ai cho anh công kích cá nhân tôi!”.
Anh cằn nhằn, cầm điều khiển TV: “Nghe lời! Nếu không, tôi sẽ nhốt anh vào trong này!”.
Anh vừa nói vừa mở TV, màn hình lập tức hiện lên cảnh mọi người ca hát nhảy múa.
Thấy họ trên TV, Tạ Khởi Tinh khẽ biến sắc. Hắn nhìn phía sau TV theo bản năng, nhưng lại chỉ thấy tường, hắn cố nén kinh ngạc: “Ngươi làm?”.
Hà Gia nín cười, đắc ý lắc chiếc điều khiển: “Sợ rồi?”.
Hà Gia ấn đổi kênh, màn hình lần lượt chiếu phim truyền hình, hát tướng thanh, tiểu phẩm. Đến khi thấy một cái bọt biển màu vàng và một con sao biển màu hồng, da mặt Tạ Khởi Tinh tái mét, nói: “Ngươi biến bọn họ thành như vậy?”.
Hà Gia nghiêm mặt: “Đúng vậy, ai bảo bọn họ không nghe lời!”.
Tạ Khởi Tinh hoảng sợ.
Nhân lúc đối phương vẫn còn sang chấn tâm lí, Hà Gia kéo hắn ra ngoài rồi bắt xe. Tài xế là người có hiểu biết, thấy Tạ Khởi Tinh mặc long bào cũng không kinh ngạc, vẫn vừa ngâm nga vừa lái xe như thường.
Tạ Khởi Tinh nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ: “Đây là cái gì?”.
Hà Gia thản nhiên nói: “Đây là xe ngựa của tiên giới”.
Tài xế tức khắc xụ mặt: “Anh nói ai là ngựa??”.
Hà Gia: “…”.
Anh xáp lại gần ghế lái: “Đừng nóng đừng nóng! Lát tôi bo thêm năm đồng”.
Bấy giờ tài xế mới thỏa hiệp.