Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:… #.- /…..–.- / –.–.-
Hà Gia xụ mặt quay lại, vừa đẩy cửa, liền đối diện với ánh mắt hơi kinh ngạc của Cố Vinh, cậu ta hỏi: “Sao anh lại quay lại thế ạ?”.
Hà Gia đập 500 đồng lên bàn, lại lấy 10 đồng trong ví để trả tiền trà sữa: “… Tôi không tới để thu phí bảo kê!”.
Cố Vinh chần chờ hỏi: “Vậy?”.
“Tôi muốn làm bạn tốt của cậu!”
Cố Vinh bật cười, cậu ta tì tay lên bàn, khẽ nói bên tai Hà Gia: “Anh, đây là tiền của sếp em, em chỉ là nhân viên nghèo, thật sự không có tiền đâu”.
Hà Gia: “…”.
Hà Gia đập bàn uỳnh uỳnh: “Tôi không thu phí bảo kê thật mà!”.
Cố Vinh do dự: “Không phải anh là đầu gấu sao?”.
“Tôi không… À đúng!”
Hà Gia nhanh chóng bị thằng nhóc này quay mòng mòng, lơ ngơ: “Tôi đúng là đầu gấu thật, nhưng không phải tới gây sự với cậu!”.
Anh đẩy 510 đồng qua: “Cầm lấy, chúng ta kết bạn”.
Cố Vinh thu tiền, chợt nhìn Hà Gia đầy ý nhị, sau đó khẽ cười: “Dạ”.
Hà Gia lấy di động ra: “Vậy thêm phương thức liên hệ trước nhé?”.
Cố Vinh dùng máy Hà Gia để thêm bạn với mình, sau đó lại hỏi: “Anh tên gì?”.
“Hà Gia.”
Hà Gia lưu tên Cố Vinh vào điện thoại, Cố Vinh hỏi: “Anh thích anh trai em?”.
Hà Gia sửng sốt: “Hả? Cái gì?”.
“Có phải anh tiếp cận em vì thích anh trai em không?”. Cố Vinh hỏi: “Nhưng anh trai em có bạn trai rồi, đừng tơ tưởng nữa”.
Hà Gia bối rối: “Sao tôi lại thích anh trai cậu?”.
Cố Vinh lại hỏi: “Ồ, thế anh chỉ muốn làm bạn tốt của em thôi hả?”.
Hà Gia cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tôi nói như thế từ đầu rồi còn gì? Lặp đi lặp lại hàng vạn lần luôn”.
Cố Vinh cười: “Lỗi em, tại có quá nhiều người theo đuổi anh trai em nên em không tin là anh thực sự muốn kết bạn với em”.
Hà Gia vỗ vai cậu ta, an ủi: “Biết sao giờ… Ai bảo anh trai cậu là thụ chính vạn người mê cơ…”.
Cố Vinh: “… Anh bảo gì cơ?”.
“Không có gì không có gì”. Hà Gia xua tay: “Cậu cứ làm việc đi, hôm nào rảnh thì hai ta đi chơi”.
Cố Vinh gọi anh lại: “Chờ chút”.
“Sao?”
Cố Vinh hỏi: “Anh rất rảnh đúng không?”.
“Ờ, sao vậy?”
Ngón tay Cố Vinh lướt trên điện thoại: “Em gửi anh thời khóa biểu, giờ giấc làm thêm với lịch sinh hoạt câu lạc bộ của em. Nếu anh rảnh rỗi thì đi học cùng em, đón em tan làm và đi tham gia câu lạc bộ với em”.
Cậu ta nói: “Nếu anh đã muốn trở thành bạn tốt của em, vậy chắc anh cũng biết đây là lần đầu tiên em tìm bạn tâm giao, và tính em rất ngang bướng”.
Cố Vinh nói xong, dần thu lại nụ cười, chăm chú đợi phản ứng của Hà Gia.
Hà Gia ngạc nhiên: “Cái gì?! Còn có chuyện tốt như vậy hả?!”.