• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính: Tao là bố mày

So với tốc độ tiến bộ như rùa bò của Hà Gia, thành tích của Kỷ Hoài vọt nhanh như tên bắn, vèo phát lên top giữa của lớp.

Trời ngày càng lạnh, thở ra khói như thể có bong bóng thoại bên miệng.

Trong phòng học, Hà Gia bấm ngón tay hồi lâu, hỏi Kỷ Hoài ở kế bên: “Tuần sau là sinh nhật 18 tuổi của cậu, lại vào đúng cuối tuần, cậu có dự định gì chưa?”.

Kỷ Hoài cười nhếch mép: “Ở nhà học cổ văn thôi”.

Hà Gia hơi run lên, sợ hãi nhìn Kỷ Hoài: “Đừng nỗ lực như vậy, tôi sợ”.

Kỷ Hoài trợn mắt.

Anh ta hỏi: “Sao, chẳng lẽ muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à?”.

Kỷ Hoài lắc cuốn sách trong tay, tựa hồ cảm thấy mất kiên nhẫn: “Nếu cậu thành tâm cầu xin thì tôi có thể xem xét đến chuyện chúng ta đón sinh nhật cùng nhau…”.

Kính Mắt nghe thấy liền hóng hớt hỏi: “Anh Hoài, sắp đến sinh nhật anh à?”.

Nhờ tiếng nói át tiếng bom của cậu ta mà giờ cả lớp đều biết chuyện.

Sau bao ngày dồn nén, đám học sinh lớp 12 đã muốn tìm phương thức giải tỏa căng thẳng từ lâu. Cả lớp bàn luận một hồi, quyết định thuê một phòng riêng ở quán ăn, cả lũ có thể vừa quẩy vừa mừng năm mới.

Kỷ Hoài liếc Hà Gia: “Tại cậu nói lớn tiếng đấy”.

“Sao? Không thích à?”. Hà Gia tỏ vẻ thấu hiểu: “À, dù sao cậu cũng là nam chính, chắc chắn là quá khứ bi thảm, không muốn tổ chức sinh nhật cũng là chuyện bình thường”.

“…”. Kỷ Hoài bơ anh.

Hôm sinh nhật của Kỷ Hoài, mọi người trang trí phòng ăn. Đầu tiên là dán bóng bay tạo thành một dòng chữ lớn “Sinh nhật vui vẻ”, lại kéo ruy băng quanh phòng. Cuối cùng, khi Kỷ Hoài bước vào cửa, Hà Gia dẫn đầu bắn pháo, theo sau là hàng chục cây pháo giấy bắn lên người anh ta, khiến cả người anh ta toàn giấy kim tuyến.

Bầu không khí sôi động làm Hà Gia cực kỳ vui vẻ, anh tươi cười bá vai Kỷ Hoài: “Người anh em, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!”.

Kỷ Hoài phủi đống giấy kim tuyến rực rỡ trên người: “Rốt cuộc các cậu mua bao nhiêu cây pháo vậy? Tôi sắp bị phủ kín đến nơi rồi”.

“Chẳng phải do vui sao!”

Kỷ Hoài liếc Hà Gia: “Sinh nhật tôi thì cậu thích thú cái gì?”.

Hà Gia cười hề hề: “Cậu nấc một cái, tôi cũng thấy vui vẻ!”.

Kỷ Hoài: “…”. Anh ta lờ đi.

Mọi người vẫn còn là học sinh lớp 12, đương nhiên không thể uống đồ có cồn. Hà Gia dùng nước cam thay rượu, chân thành chúc mấy đứa nhóc này: “Chúc các cậu học hành tấn tới, tương lai tươi sáng, thi đỗ trường đại học top đầu!”.

Phía dưới có người la ó: “Hà Gia! Cậu phải nói là 'chúc chúng ta' chứ không phải là 'chúc các cậu'!”.

Hà Gia sửng sốt, cười: “Đúng đúng đúng, chúc chúng ta đều được đề tên trên bảng vàng!”.

Khi anh ngồi xuống, Kỷ Hoài dùng ly nước trái cây trong tay chọc vào người anh. Hà Gia ngẩng mặt lên thì thấy Kỷ Hoài cười cười: “Sao cậu đần như vậy”.

Bọn họ tan tiệc không quá muộn, vẫn bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Ai về nhà nấy, chỉ còn hai người nhà gần là Hà Gia và Kỷ Hoài về nhà với nhau.

Đi được một lúc, Hà Gia chợt buồn mồm, lấy bao thuốc trong túi quần rồi hỏi Kỷ Hoài: “Để mừng sinh nhật cậu, tôi có thể hút một điếu không?”.

Hà Gia còn nhớ là lúc ấy Kỷ Hoài nói rằng anh chỉ được phép hút thuốc khi đã đủ 18 tuổi. Bao thuốc lá này được anh để trong túi theo thói quen nhưng lại chưa từng đụng đến.

Kỷ Hoài: “… Ngụy biện”.

Anh ta lườm Hà Gia, thấy Hà Gia cầm gói thuốc lá cười hì hì nhìn mình, bất lực thở dài: “Hút đi”.

Hà Gia ngậm điếu thuốc, châm lửa, sung sướng nhả khói.

Bỗng anh ngẩng đầu: “Đúng rồi, suýt quên mất, tôi có quà cho cậu”.

“Cái gì?”

Kỷ Hoài dừng chân nhìn Hà Gia, anh lấy từ trong ba lô hai quyển “5 năm thi thật 3 năm thi thử” mới tinh cho anh ta, dặn dò: “Học tập cho tốt”.

Kỷ Hoài: “…”.

Anh ta bất đắc dĩ cảm ơn rồi cất sách đi, sau đó hỏi Hà Gia: “Cậu muốn thi vào trường nào?”.

“Đại học Thanh Hoa.”

“… Bớt mơ mộng hão huyền.”

“Đại học Thanh Hoa thật mà”, Hà Gia cực kì nghiêm túc nói: “Nguyện vọng lớn nhất đời tôi chính là đỗ Đại học Thanh Hoa”.

Anh nói tiếp: “Chẳng qua là năng lực của tôi không đủ, cố gắng nữa cũng chỉ có vậy thôi, hay là cậu thay tôi biến điều ước thành hiện thực đi”.

Kỷ Hoài nhíu mày nhìn anh.

Hà Gia hơi ngập ngừng: “Cậu không thích Đại học Thanh Hoa à? Hay là không thích đi Bắc Kinh?”.

“Đâu có”. Kỷ Hoài im lặng một hồi, sau đó nói: “Bắc Kinh có rất nhiều trường tốt, do đó chúng ta cũng có nhiều lựa chọn”.

Hà Gia lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng, cậu là nhân tài mà trời ban cho Đại học Thanh Hoa, Đại học Thanh Hoa không có Kỷ Hoài như đêm vĩnh hằng, cậu không vào Thanh Hoa thì ai vào!”.

Kỷ Hoài: “…”.

Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu. Đột nhiên, Kỷ Hoài rút điếu thuốc mà Hà Gia đang ngậm, rít một hơi, sau đó bị sặc đến nỗi ho sù sụ.

Hà Gia cười phá lên, vỗ lưng anh ta: “Tôi hút loại nồng độ cao, cậu mới hút nên không chịu nổi đâu… Sao chảy cả nước mắt rồi, mau lau đi”.

Đến ngã tư, khi chuẩn bị tách ra, Kỷ Hoài dụi tàn thuốc lên thùng rác: “Hà Gia”.

“Hử?”

“Cậu cũng có thể học đại học ở Bắc Kinh.”

Hà Gia ậm ừ.

Lúc Kỷ Hoài đỗ Đại học Thanh Hoa, chắc anh cũng hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi thế giới này, đâu thể cùng Kỷ Hoài trải qua cuộc sống sinh viên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK