Hân Nghiên trông chừng Vĩ Nhiên vô cùng cẩn thận, cật lực tránh xa Uyển Đình ra. Nhưng ả mặt dày bám lấy khiến cô không khỏi cảnh giác.
“Phu nhân, tôi rất mừng khi cô đã quay lại.” Ả tiến lại gần thì cô lùi lại một bước.
“Cảm ơn.”
Hân Nghiên giở giọng khách sáo, nhìn nụ cười ngọt ngào của Uyển Đình mà nổi hết cả da gà. Vĩ Tịnh cũng chẳng đứng yên, thẳng thừng kéo cô sang một góc bảo vệ. Anh vẫn còn nhớ rõ nếu lúc trên mạn thuyền không phải ả gạt chân cô và bấu chặt lấy anh thì anh đã có thể cứu cô rồi. Giữ ả ở lại cũng chỉ vì chút thông tin có lợi cũng như đày đọa ả. Nhưng đầu óc ả chập mạch hơn anh nghĩ rất nhiều.
Thấy Vĩ Tịnh bảo vệ Hân Nghiên như thế, Uyển Đình càng không chịu nổi. Vốn dĩ hai năm này, ả đã phải trở thành Ninh phu nhân và có cuộc sống giàu sang. Cuối cùng ả mất đi túi tiền Trạch Dương, còn Tử Kỳ thì quá yếu kém khiến ả chẳng thể cao quý như ở kiếp trước.
Khi mọi người cùng nhau đi ra ngoài, thang máy đột ngột vào giờ bảo trì nên mọi người chỉ có thể tạm biệt chủ tịch và phu nhân ở cầu thang bộ. Uyển Đình lợi dụng thời cơ, giả vờ vấp té muốn đẩy Hân Nghiên xuống lầu.
Cô đã cảm nhận ý đồ xấu nên kịp thời tránh né, nào ngờ tới người ả thật sự nhắm đến lại là Vĩ Nhiên. Khi cậu bé mất thăng bằng rơi xuống cầu thang, trái tim cô dường như bị bóp nghẹn không thể thở được. Ngay giây sau, một bóng người nhào theo, ôm chặt lấy cậu trong lòng mà lăn xuống cầu thang. Tới khi mọi người kịp hoàn hồn thì Vĩ Tịnh đã ngất xỉu.
Uyển Đình không nghĩ tới chuyện lại xảy ra như vậy nên lập tức nhân hỗn loạn mà chạy trốn khỏi công ty. Ả cắn chặt răng, quyết định gọi đến số của Tử Kỳ để thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Hân Nghiên đi theo xe cứu thương, nhìn một lớn một nhỏ y đúc nhau đều rơi vào hôn mê mà như mất đi toàn bộ sinh mạng. May mắn Vĩ Nhiên chỉ vì kinh hoàng quá độ mà ngất lịm. Còn Vĩ Tịnh cần phải theo dõi thêm dù không nguy hiểm đến tính mạng.
Hân Nghiên ngồi bên giường bệnh, thất thần trong khi Lâm ba Lâm mẹ và Ninh ba Ninh mẹ khuyên hết lời. Có điều cô vẫn muốn tiếp tục chăm sóc và chờ anh tỉnh lại. Nhìn những vết bầm tím trên cánh tay của anh, cô không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Nhẹ nhàng đan tay mình vào bàn tay to lớn, Hân Nghiên im lặng, ngoại trừ cầu nguyện thì cô chẳng biết phải nói gì. Có lẽ cô nên cảm ơn thánh thần vì cầu thang không quá cao và anh cũng không rơi vào tình trạng nguy hiểm đến trí não. Nếu không cô sẽ hối hận cả đời vì đã không yêu đương anh sớm hơn.
“Ưm!”
Tiếng rên trầm khiến Hân Nghiên ngẩng đầu. Lông mày Vĩ Tịnh đang nhíu chặt lại, đôi mắt cũng từ từ hé mở. Khung cảnh phía trước lập lòe ánh sáng trắng rồi dần rõ ràng.
“Chồng ơi!”
Hân Nghiên vui mừng la lên, lập tức nhấn nút gọi y bác sĩ. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ khẳng định Vĩ Tịnh mọi thứ đều bình thường thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Căn phòng trong chốc lát chỉ còn lại cô và anh.
“Hân Nghiên.”
Vĩ Tịnh khó nhọc kêu tên cô, giây sau cả cơ thể mềm mại nhào vào lòng anh. Cô không thể kiềm chế nổi nước mắt, lập tức òa khóc trong niềm tủi thân và nhung nhớ. Anh cũng siết chặt lấy cô, mặc kệ các vết thương đau nhức đến cỡ nào.
Họ đã mất nhau hai năm, bỏ qua biết bao nhiêu thời khắc của nhau. Nhất là Hân Nghiên, cô khó nhọc mang thai, cuối cùng khi sinh lại chẳng có Vĩ Tịnh bên cạnh. Tất cả khiến cô được một lần xả hết ra trong lòng người mình yêu thương.
“Em xin lỗi. Em không nên giả vờ mất trí nhớ.”
Anh xoa xoa bắp tay cô, dịu dàng đáp:
“Không sao là tốt rồi.”
Hân Nghiên lắc đầu, thủ thỉ tâm sự:
“Không, em không nên bỏ anh lại một mình. Em lo sợ em sẽ không thể bảo vệ con mình, cũng như không có dũng khí nhìn anh yêu một người khác.”
Hân Nghiên bắt đầu kể toàn bộ sự thật cho Vĩ Tịnh. Cô là một linh hồn đến từ thế giới khác, còn nơi đây vốn chỉ là một cuốn truyện tiểu thuyết mà anh sắm vai nam chính. Nữ chính nguyên tác không ai khác ngoài Uyển Đình hệt như lời ả ta đã thốt ra.
Cô được nguyên chủ nhờ để thực hiện nguyện vọng thay đổi tất cả, sau khi lấy được đủ độ hảo cảm của anh thì cô bắt buộc phải rời đi để cốt truyện tiếp tục theo đúng hướng. Nào ngờ tới cô càng lúc càng yêu anh, lại cùng anh có một đứa bé kháu khỉnh.
“Vĩ Nhiên chính là con của anh. Thằng bé giống anh như đúc, anh không nhận ra sao?”
“Phu nhân, tôi rất mừng khi cô đã quay lại.” Ả tiến lại gần thì cô lùi lại một bước.
“Cảm ơn.”
Hân Nghiên giở giọng khách sáo, nhìn nụ cười ngọt ngào của Uyển Đình mà nổi hết cả da gà. Vĩ Tịnh cũng chẳng đứng yên, thẳng thừng kéo cô sang một góc bảo vệ. Anh vẫn còn nhớ rõ nếu lúc trên mạn thuyền không phải ả gạt chân cô và bấu chặt lấy anh thì anh đã có thể cứu cô rồi. Giữ ả ở lại cũng chỉ vì chút thông tin có lợi cũng như đày đọa ả. Nhưng đầu óc ả chập mạch hơn anh nghĩ rất nhiều.
Thấy Vĩ Tịnh bảo vệ Hân Nghiên như thế, Uyển Đình càng không chịu nổi. Vốn dĩ hai năm này, ả đã phải trở thành Ninh phu nhân và có cuộc sống giàu sang. Cuối cùng ả mất đi túi tiền Trạch Dương, còn Tử Kỳ thì quá yếu kém khiến ả chẳng thể cao quý như ở kiếp trước.
Khi mọi người cùng nhau đi ra ngoài, thang máy đột ngột vào giờ bảo trì nên mọi người chỉ có thể tạm biệt chủ tịch và phu nhân ở cầu thang bộ. Uyển Đình lợi dụng thời cơ, giả vờ vấp té muốn đẩy Hân Nghiên xuống lầu.
Cô đã cảm nhận ý đồ xấu nên kịp thời tránh né, nào ngờ tới người ả thật sự nhắm đến lại là Vĩ Nhiên. Khi cậu bé mất thăng bằng rơi xuống cầu thang, trái tim cô dường như bị bóp nghẹn không thể thở được. Ngay giây sau, một bóng người nhào theo, ôm chặt lấy cậu trong lòng mà lăn xuống cầu thang. Tới khi mọi người kịp hoàn hồn thì Vĩ Tịnh đã ngất xỉu.
Uyển Đình không nghĩ tới chuyện lại xảy ra như vậy nên lập tức nhân hỗn loạn mà chạy trốn khỏi công ty. Ả cắn chặt răng, quyết định gọi đến số của Tử Kỳ để thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Hân Nghiên đi theo xe cứu thương, nhìn một lớn một nhỏ y đúc nhau đều rơi vào hôn mê mà như mất đi toàn bộ sinh mạng. May mắn Vĩ Nhiên chỉ vì kinh hoàng quá độ mà ngất lịm. Còn Vĩ Tịnh cần phải theo dõi thêm dù không nguy hiểm đến tính mạng.
Hân Nghiên ngồi bên giường bệnh, thất thần trong khi Lâm ba Lâm mẹ và Ninh ba Ninh mẹ khuyên hết lời. Có điều cô vẫn muốn tiếp tục chăm sóc và chờ anh tỉnh lại. Nhìn những vết bầm tím trên cánh tay của anh, cô không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Nhẹ nhàng đan tay mình vào bàn tay to lớn, Hân Nghiên im lặng, ngoại trừ cầu nguyện thì cô chẳng biết phải nói gì. Có lẽ cô nên cảm ơn thánh thần vì cầu thang không quá cao và anh cũng không rơi vào tình trạng nguy hiểm đến trí não. Nếu không cô sẽ hối hận cả đời vì đã không yêu đương anh sớm hơn.
“Ưm!”
Tiếng rên trầm khiến Hân Nghiên ngẩng đầu. Lông mày Vĩ Tịnh đang nhíu chặt lại, đôi mắt cũng từ từ hé mở. Khung cảnh phía trước lập lòe ánh sáng trắng rồi dần rõ ràng.
“Chồng ơi!”
Hân Nghiên vui mừng la lên, lập tức nhấn nút gọi y bác sĩ. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ khẳng định Vĩ Tịnh mọi thứ đều bình thường thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Căn phòng trong chốc lát chỉ còn lại cô và anh.
“Hân Nghiên.”
Vĩ Tịnh khó nhọc kêu tên cô, giây sau cả cơ thể mềm mại nhào vào lòng anh. Cô không thể kiềm chế nổi nước mắt, lập tức òa khóc trong niềm tủi thân và nhung nhớ. Anh cũng siết chặt lấy cô, mặc kệ các vết thương đau nhức đến cỡ nào.
Họ đã mất nhau hai năm, bỏ qua biết bao nhiêu thời khắc của nhau. Nhất là Hân Nghiên, cô khó nhọc mang thai, cuối cùng khi sinh lại chẳng có Vĩ Tịnh bên cạnh. Tất cả khiến cô được một lần xả hết ra trong lòng người mình yêu thương.
“Em xin lỗi. Em không nên giả vờ mất trí nhớ.”
Anh xoa xoa bắp tay cô, dịu dàng đáp:
“Không sao là tốt rồi.”
Hân Nghiên lắc đầu, thủ thỉ tâm sự:
“Không, em không nên bỏ anh lại một mình. Em lo sợ em sẽ không thể bảo vệ con mình, cũng như không có dũng khí nhìn anh yêu một người khác.”
Hân Nghiên bắt đầu kể toàn bộ sự thật cho Vĩ Tịnh. Cô là một linh hồn đến từ thế giới khác, còn nơi đây vốn chỉ là một cuốn truyện tiểu thuyết mà anh sắm vai nam chính. Nữ chính nguyên tác không ai khác ngoài Uyển Đình hệt như lời ả ta đã thốt ra.
Cô được nguyên chủ nhờ để thực hiện nguyện vọng thay đổi tất cả, sau khi lấy được đủ độ hảo cảm của anh thì cô bắt buộc phải rời đi để cốt truyện tiếp tục theo đúng hướng. Nào ngờ tới cô càng lúc càng yêu anh, lại cùng anh có một đứa bé kháu khỉnh.
“Vĩ Nhiên chính là con của anh. Thằng bé giống anh như đúc, anh không nhận ra sao?”