“Ba, sao ba lại đánh con? Con nói có gì sai? Chẳng phải trước giờ nó một lòng một dạ với Trạch Dương sao? Cũng từng náo hôn chẳng muốn gả đó thôi.”
Tử Kỳ lần đầu tiên bị Lâm ba cho ăn tát thì không phục nên lập tức cường ngạnh đáp trả. Lần này, Lâm mẹ thẳng thừng đạp anh ta một cái để hả giận.
“Con biết khó khăn lắm em gái con mới tìm được người thật lòng yêu thương nó. Vĩ Tịnh không quan tâm quá khứ nó ra sao, vậy mà bây giờ lại bị chính anh hai nó hại một cách nhục nhã.”
Tử Kỳ không hiểu vì sao ba mẹ luôn yêu thương anh ta vậy mà bây giờ đều trách anh ta sai trái.
“Vĩ Tịnh chịu cưới nó cũng chỉ vì dựa hơi Lâm gia thôi chứ có gì tốt đẹp.”
Thời điểm Lâm ba muốn đánh Tử Kỳ thêm một cái thì Hân Nghiên đã kịp thời ngăn ông lại. Cô đã có chủ ý riêng, đã đến lúc nói ra để đưa chuyện trở nên tốt hơn.
“Ba, con có một ý tưởng như này. Hiện tại anh hai vẫn chưa hiểu thông được nhiều nên nếu mình đưa anh hai vào quân đội sẽ có kỷ luật hơn.”
“Quân đội?” Lâm ba nhíu mày. Từ trước đến giờ ông đều không muốn các con phải chịu khổ nên vẫn luôn tìm cách trì hoãn. Hiện tại Hân Nghiên lại đưa ra ý kiến này khiến ông có chút phản đối.
Hân Nghiên hiểu muốn thuyết phục Lâm ba không dễ, nhưng may mắn đúng lúc lại ngay sự việc tồi tệ này thì hiển nhiên ông sẽ nghiêng về phía cô nhiều hơn. Vì thế cô thủ thỉ bên tai ông.
“Hiện tại anh hai cũng không còn nhỏ, sau này cũng sẽ quản lý Lâm gia. Nếu bây giờ cho anh hai dành hai năm trong quân đội chắc chắn sẽ học tập được tính nề nếp, kỷ luật cũng như được dịp rèn luyện chịu thương chịu khó. Con tin chắc anh hai sẽ trở thành người tốt hơn. Đây không phải là điều quá tệ đâu thưa ba.”
Lâm ba cảm thấy Hân Nghiên nói chẳng sai. Hằng ngày ông không phải xử lý việc ở công ty thì cũng phải giải quyết các rắc rối do Tử Kỳ gây ra khiến ông già thêm chục tuổi. Bây giờ ngoại trừ gia nhập nghĩa vụ quân sự thì chẳng còn cách nào khác.
“Tử Kỳ chuẩn bị đồ đi. Ngày mai ba sẽ đưa con đến quân doanh báo danh.”
Từ Kỳ vốn đang ôm cái má đau đớn của mình thì thoáng sững sờ.
“Không, tại sao con phải đến quân doanh chứ? Con không đi, nhất quyết không đi.”
Lâm ba không cho phép anh ta nửa lời phản đối:
“Mày bắt buộc phải đi để chỉnh lại cái tính của mày nếu không sau này sao gánh vác được Lâm gia.”
Lâm mẹ xót con, giận thì có giận nhưng cũng không muốn Tử Kỳ phải chịu cực khổ nên xuống nước với Lâm ba.
“Mình à, hay chúng ta suy nghĩ thêm chút rồi hãy quyết. Việc này nhanh quá với lại Tử Kỳ chưa từng chịu khổ nên sợ nó sẽ không chịu nổi.”
Hân Nghiên nắm lấy tay Lâm mẹ, bắt đầu chiến dịch đả đảo tư tưởng:
“Mẹ, con thấy ba nói vậy có lý. Hiện tại anh hai vẫn chưa thật sự hiểu rõ đúng sai. Trước mắt là hùa người khác vũ nhục con, vậy sau này sẽ là gì? Lỡ như anh hai làm chuyện sai trái thì với con gái nhà người ta thì sao? Mẹ phải nghĩ cho tương lai sau này của anh hai chứ. Với lại anh hai cũng là con trai, chịu khổ chịu cực một chút sẽ chỉ làm cho cường tráng và trưởng thành hơn thôi.”
Tử Kỳ siết chặt tay, lớn tiếng quát về phía Hân Nghiên:
“Người đi cũng không phải là mày nên mày nói hay lắm. Rõ ràng mày có âm mưu từ trước, có phải mày muốn một mình chiếm hết tài sản nên mới đẩy tao vào quân doanh không?”
Cô nhíu mày, cảm giác ý tốt của bản thân lại bị nghĩ xấu thì lạnh giọng đáp trả:
“Em chỉ nghĩ cho tương lai sau này của Lâm gia. Với tính khí hiện tại của anh thì anh sẽ làm phật lòng nhiều mối quan hệ cấp thiết cho công ty lắm.”
Lâm ba thấy Tử Kỳ còn muốn cãi lại thì lập tức cắt ngang:
“Đừng nói nhiều. Sáng mai sẽ đưa con đến quân doanh, tối nay lo chuẩn bị đồ dùng cần thiết đi.”
Tử Kỳ chẳng thể thay đổi được quyết định nên đành cắn răng nhẫn nhịn. Anh ta ngoảnh mặt đi lên lầu mà chẳng chào hỏi ai, chứng tỏ đang vô cùng tức giận.
Nhưng Hân Nghiên chẳng mẩy mây quan tâm. Số tuổi của Tử Kỳ xấp xỉ Vĩ Tịnh vậy mà một chút khí chất cũng chẳng có, chỉ giỏi mỗi việc ăn chơi. Nếu không phải nhiệm vụ chính của cô là xoát độ hảo cảm của nam chính thì cô có thể đã đá bay anh ta ra khỏi công ty rồi. Anh ta nên cảm thấy may mắn khi cô không có nhã hứng với sự nghiệp của Lâm gia.
Lúc này, Lâm mẹ mới để ý tới việc Hân Nghiên trùm kín người từ trên xuống dưới. Bà lo sợ Vĩ Tịnh hiểu lầm mà ra tay với con gái mình nên lập tức hỏi han:
“Có phải hôm qua con với Vĩ Tịnh gây nhau nhiều lắm không? Nó có làm gì con không?”
Nhớ tới chuyện đêm qua, Hân Nghiên thoáng đỏ mặt. Cô chẳng nghĩ tới Vĩ Tịnh trông quân tử lại có thể nghĩ ra cách hành hạ cô như thế. Vì thế sáng nay cô phải dùng đủ loại mái có thể che đi hết ấn kí trên người.
“Con không sao đâu mẹ. Con chỉ hơi lạnh thôi.”
Hân Nghiên cười giả lã, không muốn khiến Lâm mẹ lo lắng nên lấy cớ đi về sớm. Nếu để bà phát hiện thì cô thật sự phải tìm lỗ chui xuống trốn thôi.
Tử Kỳ lần đầu tiên bị Lâm ba cho ăn tát thì không phục nên lập tức cường ngạnh đáp trả. Lần này, Lâm mẹ thẳng thừng đạp anh ta một cái để hả giận.
“Con biết khó khăn lắm em gái con mới tìm được người thật lòng yêu thương nó. Vĩ Tịnh không quan tâm quá khứ nó ra sao, vậy mà bây giờ lại bị chính anh hai nó hại một cách nhục nhã.”
Tử Kỳ không hiểu vì sao ba mẹ luôn yêu thương anh ta vậy mà bây giờ đều trách anh ta sai trái.
“Vĩ Tịnh chịu cưới nó cũng chỉ vì dựa hơi Lâm gia thôi chứ có gì tốt đẹp.”
Thời điểm Lâm ba muốn đánh Tử Kỳ thêm một cái thì Hân Nghiên đã kịp thời ngăn ông lại. Cô đã có chủ ý riêng, đã đến lúc nói ra để đưa chuyện trở nên tốt hơn.
“Ba, con có một ý tưởng như này. Hiện tại anh hai vẫn chưa hiểu thông được nhiều nên nếu mình đưa anh hai vào quân đội sẽ có kỷ luật hơn.”
“Quân đội?” Lâm ba nhíu mày. Từ trước đến giờ ông đều không muốn các con phải chịu khổ nên vẫn luôn tìm cách trì hoãn. Hiện tại Hân Nghiên lại đưa ra ý kiến này khiến ông có chút phản đối.
Hân Nghiên hiểu muốn thuyết phục Lâm ba không dễ, nhưng may mắn đúng lúc lại ngay sự việc tồi tệ này thì hiển nhiên ông sẽ nghiêng về phía cô nhiều hơn. Vì thế cô thủ thỉ bên tai ông.
“Hiện tại anh hai cũng không còn nhỏ, sau này cũng sẽ quản lý Lâm gia. Nếu bây giờ cho anh hai dành hai năm trong quân đội chắc chắn sẽ học tập được tính nề nếp, kỷ luật cũng như được dịp rèn luyện chịu thương chịu khó. Con tin chắc anh hai sẽ trở thành người tốt hơn. Đây không phải là điều quá tệ đâu thưa ba.”
Lâm ba cảm thấy Hân Nghiên nói chẳng sai. Hằng ngày ông không phải xử lý việc ở công ty thì cũng phải giải quyết các rắc rối do Tử Kỳ gây ra khiến ông già thêm chục tuổi. Bây giờ ngoại trừ gia nhập nghĩa vụ quân sự thì chẳng còn cách nào khác.
“Tử Kỳ chuẩn bị đồ đi. Ngày mai ba sẽ đưa con đến quân doanh báo danh.”
Từ Kỳ vốn đang ôm cái má đau đớn của mình thì thoáng sững sờ.
“Không, tại sao con phải đến quân doanh chứ? Con không đi, nhất quyết không đi.”
Lâm ba không cho phép anh ta nửa lời phản đối:
“Mày bắt buộc phải đi để chỉnh lại cái tính của mày nếu không sau này sao gánh vác được Lâm gia.”
Lâm mẹ xót con, giận thì có giận nhưng cũng không muốn Tử Kỳ phải chịu cực khổ nên xuống nước với Lâm ba.
“Mình à, hay chúng ta suy nghĩ thêm chút rồi hãy quyết. Việc này nhanh quá với lại Tử Kỳ chưa từng chịu khổ nên sợ nó sẽ không chịu nổi.”
Hân Nghiên nắm lấy tay Lâm mẹ, bắt đầu chiến dịch đả đảo tư tưởng:
“Mẹ, con thấy ba nói vậy có lý. Hiện tại anh hai vẫn chưa thật sự hiểu rõ đúng sai. Trước mắt là hùa người khác vũ nhục con, vậy sau này sẽ là gì? Lỡ như anh hai làm chuyện sai trái thì với con gái nhà người ta thì sao? Mẹ phải nghĩ cho tương lai sau này của anh hai chứ. Với lại anh hai cũng là con trai, chịu khổ chịu cực một chút sẽ chỉ làm cho cường tráng và trưởng thành hơn thôi.”
Tử Kỳ siết chặt tay, lớn tiếng quát về phía Hân Nghiên:
“Người đi cũng không phải là mày nên mày nói hay lắm. Rõ ràng mày có âm mưu từ trước, có phải mày muốn một mình chiếm hết tài sản nên mới đẩy tao vào quân doanh không?”
Cô nhíu mày, cảm giác ý tốt của bản thân lại bị nghĩ xấu thì lạnh giọng đáp trả:
“Em chỉ nghĩ cho tương lai sau này của Lâm gia. Với tính khí hiện tại của anh thì anh sẽ làm phật lòng nhiều mối quan hệ cấp thiết cho công ty lắm.”
Lâm ba thấy Tử Kỳ còn muốn cãi lại thì lập tức cắt ngang:
“Đừng nói nhiều. Sáng mai sẽ đưa con đến quân doanh, tối nay lo chuẩn bị đồ dùng cần thiết đi.”
Tử Kỳ chẳng thể thay đổi được quyết định nên đành cắn răng nhẫn nhịn. Anh ta ngoảnh mặt đi lên lầu mà chẳng chào hỏi ai, chứng tỏ đang vô cùng tức giận.
Nhưng Hân Nghiên chẳng mẩy mây quan tâm. Số tuổi của Tử Kỳ xấp xỉ Vĩ Tịnh vậy mà một chút khí chất cũng chẳng có, chỉ giỏi mỗi việc ăn chơi. Nếu không phải nhiệm vụ chính của cô là xoát độ hảo cảm của nam chính thì cô có thể đã đá bay anh ta ra khỏi công ty rồi. Anh ta nên cảm thấy may mắn khi cô không có nhã hứng với sự nghiệp của Lâm gia.
Lúc này, Lâm mẹ mới để ý tới việc Hân Nghiên trùm kín người từ trên xuống dưới. Bà lo sợ Vĩ Tịnh hiểu lầm mà ra tay với con gái mình nên lập tức hỏi han:
“Có phải hôm qua con với Vĩ Tịnh gây nhau nhiều lắm không? Nó có làm gì con không?”
Nhớ tới chuyện đêm qua, Hân Nghiên thoáng đỏ mặt. Cô chẳng nghĩ tới Vĩ Tịnh trông quân tử lại có thể nghĩ ra cách hành hạ cô như thế. Vì thế sáng nay cô phải dùng đủ loại mái có thể che đi hết ấn kí trên người.
“Con không sao đâu mẹ. Con chỉ hơi lạnh thôi.”
Hân Nghiên cười giả lã, không muốn khiến Lâm mẹ lo lắng nên lấy cớ đi về sớm. Nếu để bà phát hiện thì cô thật sự phải tìm lỗ chui xuống trốn thôi.