Mọi chuyện khá gay gắt giữa Tử Kỳ và Lâm ba, nhưng dường như nữ chính nguyên tác Uyển Đình chỉ tập trung ánh mắt về mỗi mình Vĩ Tịnh, bỏ qua hẳn cô vợ nhỏ Hân Nghiên đang được ôm vào lòng ở bên cạnh.
“Phải vậy không Uyển Đình? Em cũng muốn ở bên anh đúng không?”
Tử Kỳ siết chặt lấy vai của Uyển Đình, rồi cũng nhận ra ả đang không tập trung mà mơ màng đi đâu đó. Anh ta nhìn theo ánh mắt của ả thì phát hiện ra ả đang chăm chú vào người em rể của mình.
“Uyển Đình?”
“Anh hai đừng gọi nữa, có vẻ cô gái anh mang về có điều gì đó khó nói với chồng của em đấy.”
Hân Nghiên lên tiếng, càng dựa sát vào Vĩ Tịnh hơn để đánh dấu chủ quyền. Tất nhiên anh không hề ngăn cản, thậm chí toàn bộ cơ thể tựa hồ rất hưởng thụ cơn ghen tuông này của cô.
Nghe bị nhắc tên, Uyển Đình mới sực tỉnh, cả gương mặt ửng lên một tầng ngại ngùng. Ả vén tóc ra sau, len lén liếc nhìn về phía Vĩ Tịnh khiến Hân Nghiên mơ hồ cảm giác giữa hai người này ắt hẳn còn điều gì giấu diếm. Ả bắt đầu nhỏ giọng lên tiếng:
“Anh… Anh còn nhớ em chứ? Khi ấy chính anh đã cứu em.”
Hân Nghiên nhíu mày, lập tức nhìn sang Vĩ Tịnh, cũng đang thấy đầu anh hàng tá dấu chấm hỏi xoay vòng vòng.
Uyển Đình bắt đầu bồi hồi kể lại. Ngày hôm đó ả đến nhà hàng Khởi Hoàn cùng với bạn bè, nhưng nào ngờ đám bạn đó chỉ muốn xem trò xấu của ả nên cùng nhau ra sức bắt nạt ả. Nếu không phải Vĩ Tịnh kịp thời xuất hiện ngăn cản thì có lẽ ả đã bị hành hạ nhục nhã trước mặt nhiều người.
“Em vẫn chưa kịp hỏi tên anh là gì để tiện bề trả ơn.”
Nhìn vào ánh mắt của Uyển Đình cũng đủ hiểu ả khi đó đã bị dáng vẻ của Vĩ Tịnh cuốn hút. Nhưng ả quên mất hiện tại ả đang có mặt ở đây để cầu xin trở thành vợ của Tử Kỳ. Cảnh tượng này lọt vào mắt Lâm ba Lâm mẹ càng chướng khí hơn.
Riêng Tử Kỳ cũng rơi vào trạng thái hoang mang, nhưng sau đó nhanh chóng gạt ngang sự nghi ngờ của mình:
“Thì ra là vậy. Uyển Đình của anh có ơn tất trả. Em quá tốt bụng rồi. Mà em không cần phải câu nệ đây, cậu ta là em rể của anh. Giúp người trong nhà là nghĩa vụ mà.”
“Em rể?”
Uyển Đình thoáng sững sờ, lúc này mới chú ý tới bộ dạng lười nhác của Hân Nghiên ở bên cạnh Vĩ Tịnh. Sắc mặt cô ta nửa trắng nửa xanh, trông như thể vừa mới bị người khác lừa tình.
Còn Hân Nghiên vẫn đang chăm chú quan sát Vĩ Tịnh, muốn tìm xem trên mặt anh có vẻ gì chột dạ hay không. Tuy nhiên anh chỉ hơi nhíu mày một cái, sau đó quay sang trấn an cô vợ nhỏ đang bốc lên mùi dấm chua. Có vẻ đã nhớ ra được người trước mặt là ai, anh điềm nhiên hỏi lại:
“Có phải cô là một trong số các cô gái của Tạ thiếu đúng không? Tôi nhớ rất rõ, khi ấy hình như cô là người được Tạ thiếu giữ chặt bên cạnh.”
Một câu nói vừa mơ hồ vừa ấn định khi ấy người đang dây dưa với Uyển Đình chính là người anh em vào sinh ra tử của Tử Kỳ chứ không phải là anh ta.
“Khi ấy hình như cũng không có Lâm thiếu ở bên cạnh. Với lại tôi chỉ đi ngang thôi, không có ý định nhận nợ nhân tình của người khác.”
Vĩ Tịnh cảm thấy chuyện chưa đủ lớn nên lập tức châm thêm một câu. Quả như anh đã nói, chuyện Tạ thiếu dẫn không ít các cô em gái nuôi đến Khởi Hoàn chẳng là chuyện gì xa lạ, nhưng người mà hắn đặc biệt chiếu cố chỉ có mỗi cô gái Uyển Đình này. Vì thế mới khiến cho các cô em gái trà xanh xung quanh ganh ghét, dẫn tới tìm đủ trò hành hạ ả. Cuối cùng đi quá xa dẫn đến ẩu đả.
Vĩ Tịnh chẳng mấy quan tâm, nên vừa bàn xong việc với Tuấn Nhật thì lập tức ra về. Thân là người quản lý chính, Tuấn Nhật phải đứng ra giải quyết vụ ẩu đả kia, nhưng chẳng được nhớ tới, ngược lại nữ chính nguyên tác chỉ ôm mộng mỗi vẻ đẹp lạnh nhạt của nam chính.
“Không… Không phải như vậy… Em với Tạ thiếu chỉ là bạn bè thôi, Tạ thiếu giúp đỡ em nên em mới chấp nhận đi ăn trả ơn. Em không muốn mắc nợ ai cả.”
Uyển Đình liên tục thanh minh, nhưng người ả ta hướng đến nào phải Tử Kỳ, mà lại lạ Vĩ Tịnh. Dù vậy anh cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, vẫn chuyên chú đùa nghịch bàn tay nhỏ của Hân Nghiên một cách thích thú.
Hân Nghiên nghiến răng, thấy rõ ánh mắt không thành thật của Uyển Đình thì càng khẳng định nữ chính chẳng đơn giản, nếu không sẽ không nhiều lần ở trước mặt người đàn ông đã có vợ mà ra vẻ mờ ám.
“Phải vậy không Uyển Đình? Em cũng muốn ở bên anh đúng không?”
Tử Kỳ siết chặt lấy vai của Uyển Đình, rồi cũng nhận ra ả đang không tập trung mà mơ màng đi đâu đó. Anh ta nhìn theo ánh mắt của ả thì phát hiện ra ả đang chăm chú vào người em rể của mình.
“Uyển Đình?”
“Anh hai đừng gọi nữa, có vẻ cô gái anh mang về có điều gì đó khó nói với chồng của em đấy.”
Hân Nghiên lên tiếng, càng dựa sát vào Vĩ Tịnh hơn để đánh dấu chủ quyền. Tất nhiên anh không hề ngăn cản, thậm chí toàn bộ cơ thể tựa hồ rất hưởng thụ cơn ghen tuông này của cô.
Nghe bị nhắc tên, Uyển Đình mới sực tỉnh, cả gương mặt ửng lên một tầng ngại ngùng. Ả vén tóc ra sau, len lén liếc nhìn về phía Vĩ Tịnh khiến Hân Nghiên mơ hồ cảm giác giữa hai người này ắt hẳn còn điều gì giấu diếm. Ả bắt đầu nhỏ giọng lên tiếng:
“Anh… Anh còn nhớ em chứ? Khi ấy chính anh đã cứu em.”
Hân Nghiên nhíu mày, lập tức nhìn sang Vĩ Tịnh, cũng đang thấy đầu anh hàng tá dấu chấm hỏi xoay vòng vòng.
Uyển Đình bắt đầu bồi hồi kể lại. Ngày hôm đó ả đến nhà hàng Khởi Hoàn cùng với bạn bè, nhưng nào ngờ đám bạn đó chỉ muốn xem trò xấu của ả nên cùng nhau ra sức bắt nạt ả. Nếu không phải Vĩ Tịnh kịp thời xuất hiện ngăn cản thì có lẽ ả đã bị hành hạ nhục nhã trước mặt nhiều người.
“Em vẫn chưa kịp hỏi tên anh là gì để tiện bề trả ơn.”
Nhìn vào ánh mắt của Uyển Đình cũng đủ hiểu ả khi đó đã bị dáng vẻ của Vĩ Tịnh cuốn hút. Nhưng ả quên mất hiện tại ả đang có mặt ở đây để cầu xin trở thành vợ của Tử Kỳ. Cảnh tượng này lọt vào mắt Lâm ba Lâm mẹ càng chướng khí hơn.
Riêng Tử Kỳ cũng rơi vào trạng thái hoang mang, nhưng sau đó nhanh chóng gạt ngang sự nghi ngờ của mình:
“Thì ra là vậy. Uyển Đình của anh có ơn tất trả. Em quá tốt bụng rồi. Mà em không cần phải câu nệ đây, cậu ta là em rể của anh. Giúp người trong nhà là nghĩa vụ mà.”
“Em rể?”
Uyển Đình thoáng sững sờ, lúc này mới chú ý tới bộ dạng lười nhác của Hân Nghiên ở bên cạnh Vĩ Tịnh. Sắc mặt cô ta nửa trắng nửa xanh, trông như thể vừa mới bị người khác lừa tình.
Còn Hân Nghiên vẫn đang chăm chú quan sát Vĩ Tịnh, muốn tìm xem trên mặt anh có vẻ gì chột dạ hay không. Tuy nhiên anh chỉ hơi nhíu mày một cái, sau đó quay sang trấn an cô vợ nhỏ đang bốc lên mùi dấm chua. Có vẻ đã nhớ ra được người trước mặt là ai, anh điềm nhiên hỏi lại:
“Có phải cô là một trong số các cô gái của Tạ thiếu đúng không? Tôi nhớ rất rõ, khi ấy hình như cô là người được Tạ thiếu giữ chặt bên cạnh.”
Một câu nói vừa mơ hồ vừa ấn định khi ấy người đang dây dưa với Uyển Đình chính là người anh em vào sinh ra tử của Tử Kỳ chứ không phải là anh ta.
“Khi ấy hình như cũng không có Lâm thiếu ở bên cạnh. Với lại tôi chỉ đi ngang thôi, không có ý định nhận nợ nhân tình của người khác.”
Vĩ Tịnh cảm thấy chuyện chưa đủ lớn nên lập tức châm thêm một câu. Quả như anh đã nói, chuyện Tạ thiếu dẫn không ít các cô em gái nuôi đến Khởi Hoàn chẳng là chuyện gì xa lạ, nhưng người mà hắn đặc biệt chiếu cố chỉ có mỗi cô gái Uyển Đình này. Vì thế mới khiến cho các cô em gái trà xanh xung quanh ganh ghét, dẫn tới tìm đủ trò hành hạ ả. Cuối cùng đi quá xa dẫn đến ẩu đả.
Vĩ Tịnh chẳng mấy quan tâm, nên vừa bàn xong việc với Tuấn Nhật thì lập tức ra về. Thân là người quản lý chính, Tuấn Nhật phải đứng ra giải quyết vụ ẩu đả kia, nhưng chẳng được nhớ tới, ngược lại nữ chính nguyên tác chỉ ôm mộng mỗi vẻ đẹp lạnh nhạt của nam chính.
“Không… Không phải như vậy… Em với Tạ thiếu chỉ là bạn bè thôi, Tạ thiếu giúp đỡ em nên em mới chấp nhận đi ăn trả ơn. Em không muốn mắc nợ ai cả.”
Uyển Đình liên tục thanh minh, nhưng người ả ta hướng đến nào phải Tử Kỳ, mà lại lạ Vĩ Tịnh. Dù vậy anh cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, vẫn chuyên chú đùa nghịch bàn tay nhỏ của Hân Nghiên một cách thích thú.
Hân Nghiên nghiến răng, thấy rõ ánh mắt không thành thật của Uyển Đình thì càng khẳng định nữ chính chẳng đơn giản, nếu không sẽ không nhiều lần ở trước mặt người đàn ông đã có vợ mà ra vẻ mờ ám.