Khắc lão bà từ thuở nhỏ đã là một nữ hán tử, sẵn sàng tay không đánh kẻ xâm lược nước nhà từ khi còn trẻ. Tới khi cuộc sống dần yên bình, bà vẫn giữ thói quen tập luyện sức khỏe, ăn chay sám hối cho những linh hồn đã chết dưới tay bà.
Khắc gia dưới sự dẫn dắt của lão bà càng lúc càng lớn mạnh trong lẫn ngoài nước, nhưng chỉ duy nhất một điều chính là dương thịnh âm suy. Dòng con cháu đẻ ra đa phần là con trai, vì thế bà rất vui khi nhận Hân Nghiên làm cháu gái. Mà đến Khắc Cảnh cũng yêu thích cô em gái nuôi này, vừa hiểu biết vừa có chính kiến khiến người khác phải khâm phục.
Vĩ Tịnh biết rõ đây là gia đình đã cưu mang và mang lại hơi ấm bao bọc cho cô vợ nhỏ hai năm nay thì càng biết ơn hơn. Anh đồng ý cùng Hân Nghiên đến Khắc gia cùng rất nhiều món quà giá trị.
Hân Nghiên có chút lo lắng, không biết Vĩ Tịnh có bị Khắc lão bà và Khắc Cảnh đưa ra muôn vàn thử thách hay không. Cô ẵm Vĩ Nhiên đi vào phòng lớn, nơi Khắc lão bà đang nhàn nhã uống trà.
“Bà cồ!”
Vĩ Nhiên vừa nhìn thấy Khắc lão bà thì đã chạy nhanh tới sà vào lòng bà khiến bà vui vẻ.
“Đi chơi với mẹ có vui không? Để bà xem chú của cháu có làm cháu mất miếng thịt nào không?”
“Bà ngoại, con đưa Vĩ Nhiên ra ngoài đi dạo. Ba người nói chuyện đi.” Khắc Cảnh kịp thời ngăn lại chiếc mỏ nhiều chuyện của Vĩ Nhiên, xin phép Khắc lão bà rồi hai chú cháu ôm nhau bỏ chạy.
Không khí nhất thời rơi vào trầm tư. Vĩ Tịnh cúi đầu, chẳng giữ dáng vẻ lạnh nhạt như ngày thường, ngược lại vô cùng tôn trọng bậc bề trên.
“Cháu chào Khắc lão bà, cháu là Ninh Vĩ Tịnh, là chồng của Hân Nghiên. Hôm nay cháu đến để nói lời cảm ơn bà và Khắc gia đã chăm sóc vợ cháu trong suốt khoảng thời gian qua.”
“Tôi xem Hân Nghiên là con gái, chứ không làm việc này để nhận sự trả ơn.” Khắc lão bà đặt chén trà xuống, điềm nhiên nói.
Hân Nghiên thoáng đổ mồ hôi, vì sao lại chỉ có một mình cô ngồi trong phòng này với hai người có khí chất áp đảo người khác như thế.
“Cháu muốn xin phép được đưa Hân Nghiên về nhà để em ấy có thể nhớ lại những kí ức lúc trước. Cháu sẽ chăm sóc và yêu thương Vĩ Nhiên như con trai của mình.” Vĩ Tịnh sau một lát mới nói ra lời xin phép của mình với trưởng bối.
Nghe thấy lời này, Khắc lão bà âm trầm nhìn qua Hân Nghiên rồi nhận lại sự né tránh của cô thì cũng hiểu cô đang che giấu sự thật với Vĩ Tịnh. Vì thế bà khẽ nhếch miệng, sau đó bảo:
“Hân Nghiên, con ra ngoài đi kiếm hai chú cháu kia đi. Bà muốn nói chuyện riêng với Ninh thiếu gia một lát.”
Nhận được ân xá, Hân Nghiên nhanh chóng đứng dậy và chạy ào ra ngoài. Cô khẽ thở phào một tiếng, cũng không dám tò mò Khắc lão bà sẽ nói gì với Vĩ Tịnh nhưng cô tin chắc bà sẽ không vạch trần mình.
[Hệ thống, có ở đó không?]
Hệ thống lập tức lên tiếng: [Tôi vẫn ở đây thưa kí chủ.]
[Có phải cốt truyện đã xảy ra biến cố gì không?] Cô khó hiểu hỏi. Vốn dĩ hiện tại nam nữ chính nguyên tác phải ở bên nhau rồi, nhưng dường như chẳng đi được tới đâu. Thêm việc nữ chính chủ động đeo bám nam chính và thành thật bảo rằng ả trùng sinh quay lại thì càng kì lạ hơn.
Hệ thống cũng rơi vào trầm tư: [Tôi đã điều tra như kí chủ đã căn dặn, có vẻ đã có một chút trục trặc xảy ra. Việc kí chủ lấy được hảo cảm của nam chính và thay đổi thành ánh trăng sáng đã biến bản thân thành nữ chính.]
[Cái gì cơ?] Hân Nghiên nhíu mày, có chút mơ màng với những lời của hệ thống.
[Đồng nghĩa hiện tại nữ chính nguyên tác đã mất đi tác phong làm nữ chính và trở thành nữ phụ độc ác sẵn sàng chen chân vào gia đình của người khác.] Hệ thống tiếp tục giải thích.
Vốn dĩ từ ban đầu, bọn họ được chỉ định để Hân Nghiên bù đắp tiếc nuối của nữ phụ nguyên chủ, sau đó tiếp tục đi theo cốt truyện để nam nữ chính đến với nhau. Kí chủ có thể lựa chọn rời đi hoặc cắt đứt ra khỏi hoàn toàn cốt truyện để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nào ngờ tới Uyển Đình trùng sinh, trở nên biến tướng. Còn Hân Nghiên chuyển mình thành vị trí duy nhất trong lòng Vĩ Tịnh.
[Vì thế để khắc phục tình trạng này, trụ sở đã thống nhất thay đổi cốt truyện trở thành nữ phụ làm lại cuộc đời. Đây cũng là lí do vì sao tôi vẫn chưa rời đi cho đến khi cô và nam chính hạnh phúc mãi mãi về sau.]
Hân Nghiên chớp chớp mắt, sau đó hể một tiếng lớn. Chẳng phải hiện tại cô đã trở thành nữ chính trong câu chuyện và đẩy nữ chính nguyên tác xuống làm nữ phụ à? Nhưng như vậy có nghĩa Uyển Đình sẽ càng ra tay độc ác hơn? Cô làm sao có thể bảo vệ con mình đây?
Khắc gia dưới sự dẫn dắt của lão bà càng lúc càng lớn mạnh trong lẫn ngoài nước, nhưng chỉ duy nhất một điều chính là dương thịnh âm suy. Dòng con cháu đẻ ra đa phần là con trai, vì thế bà rất vui khi nhận Hân Nghiên làm cháu gái. Mà đến Khắc Cảnh cũng yêu thích cô em gái nuôi này, vừa hiểu biết vừa có chính kiến khiến người khác phải khâm phục.
Vĩ Tịnh biết rõ đây là gia đình đã cưu mang và mang lại hơi ấm bao bọc cho cô vợ nhỏ hai năm nay thì càng biết ơn hơn. Anh đồng ý cùng Hân Nghiên đến Khắc gia cùng rất nhiều món quà giá trị.
Hân Nghiên có chút lo lắng, không biết Vĩ Tịnh có bị Khắc lão bà và Khắc Cảnh đưa ra muôn vàn thử thách hay không. Cô ẵm Vĩ Nhiên đi vào phòng lớn, nơi Khắc lão bà đang nhàn nhã uống trà.
“Bà cồ!”
Vĩ Nhiên vừa nhìn thấy Khắc lão bà thì đã chạy nhanh tới sà vào lòng bà khiến bà vui vẻ.
“Đi chơi với mẹ có vui không? Để bà xem chú của cháu có làm cháu mất miếng thịt nào không?”
“Bà ngoại, con đưa Vĩ Nhiên ra ngoài đi dạo. Ba người nói chuyện đi.” Khắc Cảnh kịp thời ngăn lại chiếc mỏ nhiều chuyện của Vĩ Nhiên, xin phép Khắc lão bà rồi hai chú cháu ôm nhau bỏ chạy.
Không khí nhất thời rơi vào trầm tư. Vĩ Tịnh cúi đầu, chẳng giữ dáng vẻ lạnh nhạt như ngày thường, ngược lại vô cùng tôn trọng bậc bề trên.
“Cháu chào Khắc lão bà, cháu là Ninh Vĩ Tịnh, là chồng của Hân Nghiên. Hôm nay cháu đến để nói lời cảm ơn bà và Khắc gia đã chăm sóc vợ cháu trong suốt khoảng thời gian qua.”
“Tôi xem Hân Nghiên là con gái, chứ không làm việc này để nhận sự trả ơn.” Khắc lão bà đặt chén trà xuống, điềm nhiên nói.
Hân Nghiên thoáng đổ mồ hôi, vì sao lại chỉ có một mình cô ngồi trong phòng này với hai người có khí chất áp đảo người khác như thế.
“Cháu muốn xin phép được đưa Hân Nghiên về nhà để em ấy có thể nhớ lại những kí ức lúc trước. Cháu sẽ chăm sóc và yêu thương Vĩ Nhiên như con trai của mình.” Vĩ Tịnh sau một lát mới nói ra lời xin phép của mình với trưởng bối.
Nghe thấy lời này, Khắc lão bà âm trầm nhìn qua Hân Nghiên rồi nhận lại sự né tránh của cô thì cũng hiểu cô đang che giấu sự thật với Vĩ Tịnh. Vì thế bà khẽ nhếch miệng, sau đó bảo:
“Hân Nghiên, con ra ngoài đi kiếm hai chú cháu kia đi. Bà muốn nói chuyện riêng với Ninh thiếu gia một lát.”
Nhận được ân xá, Hân Nghiên nhanh chóng đứng dậy và chạy ào ra ngoài. Cô khẽ thở phào một tiếng, cũng không dám tò mò Khắc lão bà sẽ nói gì với Vĩ Tịnh nhưng cô tin chắc bà sẽ không vạch trần mình.
[Hệ thống, có ở đó không?]
Hệ thống lập tức lên tiếng: [Tôi vẫn ở đây thưa kí chủ.]
[Có phải cốt truyện đã xảy ra biến cố gì không?] Cô khó hiểu hỏi. Vốn dĩ hiện tại nam nữ chính nguyên tác phải ở bên nhau rồi, nhưng dường như chẳng đi được tới đâu. Thêm việc nữ chính chủ động đeo bám nam chính và thành thật bảo rằng ả trùng sinh quay lại thì càng kì lạ hơn.
Hệ thống cũng rơi vào trầm tư: [Tôi đã điều tra như kí chủ đã căn dặn, có vẻ đã có một chút trục trặc xảy ra. Việc kí chủ lấy được hảo cảm của nam chính và thay đổi thành ánh trăng sáng đã biến bản thân thành nữ chính.]
[Cái gì cơ?] Hân Nghiên nhíu mày, có chút mơ màng với những lời của hệ thống.
[Đồng nghĩa hiện tại nữ chính nguyên tác đã mất đi tác phong làm nữ chính và trở thành nữ phụ độc ác sẵn sàng chen chân vào gia đình của người khác.] Hệ thống tiếp tục giải thích.
Vốn dĩ từ ban đầu, bọn họ được chỉ định để Hân Nghiên bù đắp tiếc nuối của nữ phụ nguyên chủ, sau đó tiếp tục đi theo cốt truyện để nam nữ chính đến với nhau. Kí chủ có thể lựa chọn rời đi hoặc cắt đứt ra khỏi hoàn toàn cốt truyện để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nào ngờ tới Uyển Đình trùng sinh, trở nên biến tướng. Còn Hân Nghiên chuyển mình thành vị trí duy nhất trong lòng Vĩ Tịnh.
[Vì thế để khắc phục tình trạng này, trụ sở đã thống nhất thay đổi cốt truyện trở thành nữ phụ làm lại cuộc đời. Đây cũng là lí do vì sao tôi vẫn chưa rời đi cho đến khi cô và nam chính hạnh phúc mãi mãi về sau.]
Hân Nghiên chớp chớp mắt, sau đó hể một tiếng lớn. Chẳng phải hiện tại cô đã trở thành nữ chính trong câu chuyện và đẩy nữ chính nguyên tác xuống làm nữ phụ à? Nhưng như vậy có nghĩa Uyển Đình sẽ càng ra tay độc ác hơn? Cô làm sao có thể bảo vệ con mình đây?