Hân Nghiên đưa ra một quyết định táo bạo. Đó là cô giả vờ mất trí, tuyệt đối chặn đứt bất cứ mối liên hệ gì với Vĩ Tịnh. Nhưng cuối cùng vì một điều gì đó mà hiện tại cô và con trai Vĩ Nhiên lại trên đường trở về cùng anh.
“Ba giỏi quá đi.”
Vĩ Nhiên từ lúc tỉnh ngủ đã lập tức nhận định Vĩ Tịnh là người ba thất lạc nhiều năm bởi phải đi diệt trừ mụ phù thủy mà Hân Nghiên bịa ra. Anh cũng vui vẻ bồng bế cậu trên tay, hứa hẹn lần này sẽ ở mãi bên mẹ con hai người.
“Vĩ Nhiên lại đây, đừng làm phiền chú.”
Hân Nghiên bị bỏ quên ở một bên, cảm giác con trai cất công đẻ ra sao lại dễ dàng bị mua chuộc như thế nên lập tức giành lại. Vĩ Tịnh chỉ đơn giản nở nụ cười dịu dàng, sau đó mở khóa cửa.
Vĩ Tịnh đã đổi sang căn nhà mới, không còn ở khu chung cư chật hẹp như trước. Tuy nhiên khung cảnh thân quen bất ngờ xuất hiện khiến Hân Nghiên chần chừ trong giây lát nhưng rất nhanh bị cô giấu nhẹm đi.
Vĩ Tịnh nhanh chóng đem vali của cả ba vào, dường như lo sợ cô sẽ đổi ý. Thấy cô cứ ngắm nhìn bức ảnh cưới, anh nhẹ giọng giải thích:
“Em nhớ nó chứ? Chính tay em đã treo nó lên ở căn nhà trước đây vì muốn lưu lại những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng ta.”
Hân Nghiên làm sao mà không nhớ cho được. Cô đã cất công rất nhiều để lấy được điểm hảo cảm của anh mà, tuy nhiên cô vờ chẳng mấy quan tâm:
“Không nhớ.”
Vĩ Tịnh không hề mất đi kiên nhẫn. Mọi ngóc ngách trong nhà đều được bố trí y hệt như căn cũ khiến Hân Nghiên chẳng có cảm giác xa lạ nào. Anh từ tốn tường thuật lại, trên gương mặt không giấu nổi vẻ hoài niệm và hạnh phúc.
Hân Nghiên quay mặt đi, không dám nhìn quá lâu. Cô sợ cô sẽ yếu lòng vì dường như bất cứ thứ gì cô làm ra cũng đều được anh khắc cốt ghi tâm.
“Còn một chỗ nữa.”
Vĩ Tịnh dẫn Hân Nghiên đến một căn phòng khác, ngay tại thời điểm mở ra, Vĩ Nhiên là người đầu tiên reo lên mừng rỡ.
“Đây là lí do anh đổi nhà. Anh muốn sẽ có một căn phòng dành riêng cho con của chúng ta nhưng vì lúc đó không rõ giới tính nên anh cho thiết kế trung lập. Chỉ cần em và con quay về thì tất cả đều có sẵn.”
Ở bên trong, từng món đồ dành cho em bé đều là mẫu mã đắt tiền. Vĩ Nhiên nhanh chóng trèo xuống khỏi người mẹ mình, ở bên ống quần của Vĩ Tịnh mà kéo kéo:
“Ba, con có thể chơi được chứ?”
“Được, đều dành cho con mà.”
Vĩ Tịnh ôn nhu gật đầu mới khiến cho Vĩ Nhiên tung tăng khám phá khắp nơi, chốc chốc sẽ cầm món đồ lên mà khoe khoang với Hân Nghiên. Nhìn thấy con vui vẻ, người làm mẹ như cô cũng nhất thời mềm lòng nên không ngăn cấm.
Bất chợt, một bàn tay đan vào tay cô, giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai:
“Anh không quan tâm đây là con của ai, chỉ cần là con em thì sẽ là con anh. Anh sẽ luôn yêu thương thằng bé nên em đừng rời đi nhé.”
Hân Nghiên thoáng sửng sốt, không phải bởi vì nghĩ đến lòng bao dung của Vĩ Tịnh, mà là bởi vì anh không nhận ra được thằng bé rất giống anh sao? Cô mím chặt môi, cảm xúc dập dìu trong lòng không sao kể siết:
“Vậy nếu tôi chỉ là người giống với vợ anh thì sao?”
Vĩ Tịnh lập tức lắc đầu, ánh mắt anh thập phần kiên định như thể anh đã quyết tâm với ý nghĩ của mình:
“Em là vợ anh, dù sau này em có ngoại hình khác biệt thì anh vẫn sẽ nhận ra em. Bởi vì anh yêu là yêu con người em, chứ không phải vì thứ khác.”
Hân Nghiên nhìn Vĩ Tịnh hôn vào lòng bàn tay mình mà tâm khẽ run rẩy, đầu vô thức gật một cái đồng ý với lời đề nghị hai mẹ con ở lại nhà từ bây giờ. Bé Vĩ Nhiên chạy tới, ôm chầm lấy hai người, dù thừa hưởng ngoại hình xuất chúng của cả ba lẫn mẹ, kèm cả trí tuệ dễ dàng nói chuyện lớ ngớ khi mới gần hai tuổi thì cậu bé vẫn hồn nhiên mong muốn một gia đình đầy đủ.
Lúc này, điện thoại của Hân Nghiên chợt reo lên, người gọi đến là Khắc Cảnh:
“Em nhận được quà của anh chưa?”
“Khắc Cảnh, em nhất định sẽ méc bà ngoại việc anh bỏ trốn khỏi buổi xem mắt.” Cô nghiến răng, lập tức tìm cơ hội trả đũa.
“Giúp em với cậu ta hàn gắn vậy mà hiện tại em lại lấy oán báo ơn à?” Khắc Cảnh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bà ngoại hết lần này đến lần khác bắt mình thành gia lập thất, sau một lát thở dài rồi dịu giọng lại: “Bà ngoại kêu em dẫn cậu ta về đây ra mắt.”
Hân Nghiên mím chặt môi, bảo đã biết rồi cúp máy. Ánh mắt âm trầm nhìn qua Vĩ Tịnh đang chơi đùa cùng Vĩ Nhiên.
“Ba giỏi quá đi.”
Vĩ Nhiên từ lúc tỉnh ngủ đã lập tức nhận định Vĩ Tịnh là người ba thất lạc nhiều năm bởi phải đi diệt trừ mụ phù thủy mà Hân Nghiên bịa ra. Anh cũng vui vẻ bồng bế cậu trên tay, hứa hẹn lần này sẽ ở mãi bên mẹ con hai người.
“Vĩ Nhiên lại đây, đừng làm phiền chú.”
Hân Nghiên bị bỏ quên ở một bên, cảm giác con trai cất công đẻ ra sao lại dễ dàng bị mua chuộc như thế nên lập tức giành lại. Vĩ Tịnh chỉ đơn giản nở nụ cười dịu dàng, sau đó mở khóa cửa.
Vĩ Tịnh đã đổi sang căn nhà mới, không còn ở khu chung cư chật hẹp như trước. Tuy nhiên khung cảnh thân quen bất ngờ xuất hiện khiến Hân Nghiên chần chừ trong giây lát nhưng rất nhanh bị cô giấu nhẹm đi.
Vĩ Tịnh nhanh chóng đem vali của cả ba vào, dường như lo sợ cô sẽ đổi ý. Thấy cô cứ ngắm nhìn bức ảnh cưới, anh nhẹ giọng giải thích:
“Em nhớ nó chứ? Chính tay em đã treo nó lên ở căn nhà trước đây vì muốn lưu lại những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng ta.”
Hân Nghiên làm sao mà không nhớ cho được. Cô đã cất công rất nhiều để lấy được điểm hảo cảm của anh mà, tuy nhiên cô vờ chẳng mấy quan tâm:
“Không nhớ.”
Vĩ Tịnh không hề mất đi kiên nhẫn. Mọi ngóc ngách trong nhà đều được bố trí y hệt như căn cũ khiến Hân Nghiên chẳng có cảm giác xa lạ nào. Anh từ tốn tường thuật lại, trên gương mặt không giấu nổi vẻ hoài niệm và hạnh phúc.
Hân Nghiên quay mặt đi, không dám nhìn quá lâu. Cô sợ cô sẽ yếu lòng vì dường như bất cứ thứ gì cô làm ra cũng đều được anh khắc cốt ghi tâm.
“Còn một chỗ nữa.”
Vĩ Tịnh dẫn Hân Nghiên đến một căn phòng khác, ngay tại thời điểm mở ra, Vĩ Nhiên là người đầu tiên reo lên mừng rỡ.
“Đây là lí do anh đổi nhà. Anh muốn sẽ có một căn phòng dành riêng cho con của chúng ta nhưng vì lúc đó không rõ giới tính nên anh cho thiết kế trung lập. Chỉ cần em và con quay về thì tất cả đều có sẵn.”
Ở bên trong, từng món đồ dành cho em bé đều là mẫu mã đắt tiền. Vĩ Nhiên nhanh chóng trèo xuống khỏi người mẹ mình, ở bên ống quần của Vĩ Tịnh mà kéo kéo:
“Ba, con có thể chơi được chứ?”
“Được, đều dành cho con mà.”
Vĩ Tịnh ôn nhu gật đầu mới khiến cho Vĩ Nhiên tung tăng khám phá khắp nơi, chốc chốc sẽ cầm món đồ lên mà khoe khoang với Hân Nghiên. Nhìn thấy con vui vẻ, người làm mẹ như cô cũng nhất thời mềm lòng nên không ngăn cấm.
Bất chợt, một bàn tay đan vào tay cô, giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai:
“Anh không quan tâm đây là con của ai, chỉ cần là con em thì sẽ là con anh. Anh sẽ luôn yêu thương thằng bé nên em đừng rời đi nhé.”
Hân Nghiên thoáng sửng sốt, không phải bởi vì nghĩ đến lòng bao dung của Vĩ Tịnh, mà là bởi vì anh không nhận ra được thằng bé rất giống anh sao? Cô mím chặt môi, cảm xúc dập dìu trong lòng không sao kể siết:
“Vậy nếu tôi chỉ là người giống với vợ anh thì sao?”
Vĩ Tịnh lập tức lắc đầu, ánh mắt anh thập phần kiên định như thể anh đã quyết tâm với ý nghĩ của mình:
“Em là vợ anh, dù sau này em có ngoại hình khác biệt thì anh vẫn sẽ nhận ra em. Bởi vì anh yêu là yêu con người em, chứ không phải vì thứ khác.”
Hân Nghiên nhìn Vĩ Tịnh hôn vào lòng bàn tay mình mà tâm khẽ run rẩy, đầu vô thức gật một cái đồng ý với lời đề nghị hai mẹ con ở lại nhà từ bây giờ. Bé Vĩ Nhiên chạy tới, ôm chầm lấy hai người, dù thừa hưởng ngoại hình xuất chúng của cả ba lẫn mẹ, kèm cả trí tuệ dễ dàng nói chuyện lớ ngớ khi mới gần hai tuổi thì cậu bé vẫn hồn nhiên mong muốn một gia đình đầy đủ.
Lúc này, điện thoại của Hân Nghiên chợt reo lên, người gọi đến là Khắc Cảnh:
“Em nhận được quà của anh chưa?”
“Khắc Cảnh, em nhất định sẽ méc bà ngoại việc anh bỏ trốn khỏi buổi xem mắt.” Cô nghiến răng, lập tức tìm cơ hội trả đũa.
“Giúp em với cậu ta hàn gắn vậy mà hiện tại em lại lấy oán báo ơn à?” Khắc Cảnh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bà ngoại hết lần này đến lần khác bắt mình thành gia lập thất, sau một lát thở dài rồi dịu giọng lại: “Bà ngoại kêu em dẫn cậu ta về đây ra mắt.”
Hân Nghiên mím chặt môi, bảo đã biết rồi cúp máy. Ánh mắt âm trầm nhìn qua Vĩ Tịnh đang chơi đùa cùng Vĩ Nhiên.