Hân Nghiên âm thầm nhìn sang Vĩ Tịnh, giây sau đã chạm ngay phải ánh mắt của anh. Từ lúc anh trở về nhà tới giờ thì đều đặt hết sự tập trung vào cô như thế khiến cả người cô bị châm chích khó chịu. Nam chính lần này lại bị gì nữa đây?
Vĩ Tịnh bỏ quả nho căng mọng vào miệng, ánh nhìn chẳng rời khỏi Hân Nghiên nửa bước. Anh vẫn chưa thoát ra khỏi giọng nói mê hoặc kia của cô. Nó chẳng khác nào chất gây nghiện, chỉ cần nếm qua một lần thì liền muốn nhiều thêm. Trong đầu vừa liên tưởng đến hình ảnh cô nằm dưới thân thốt ra vô vàn lời gợi tình thì bên dưới anh liền ngẩng đầu.
“Chồng ơi.”
Mùi hương yêu thích bất ngờ thoang thoảng quanh mũi khiến Vĩ Tịnh sực tỉnh người. Hân Nghiên đã ngồi xuống bên cạnh anh từ lúc nào với vẻ mặt hoảng hốt mà anh không hề hay biết. Anh thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng vươn tay giúp cô vén tóc ra đằng sau vô cùng cưng chiều:
“Sao thế em?”
“Từ chiều đến giờ anh hay thất thần lắm. Bộ… ở công ty có chuyện gì sao anh?”
Hân Nghiên có chút lo lắng, nếu thật sự như vậy thì cô sẵn sàng cầm thẻ ra quẹt giúp anh. Thả con tép bắt con tôm. Cô biết rõ trong tương lai Vĩ Tịnh phất lên như diều gặp gió, nên hiện tại cô bỏ chút vốn liếng thì sau này sẽ gặt hái được nhiều điều hơn.
“Không, mọi chuyện ở công ty vẫn ổn.”
Vĩ Tịnh vuốt nhẹ bầu má bầu bĩnh của Hân Nghiên, có chút yêu thích không nỡ buông tay. Cô cũng hiểu ý, nâng má của mình lên cho anh cưng nựng. Làm sao đây, anh muốn cắn chúng một cái.
“Có gì thì anh phải nói với em nhé. Chúng ta là vợ chồng, phải cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.”
Vĩ Tịnh gật đầu, ra vẻ tuân theo mệnh lệnh của Hân Nghiên nhưng trong tâm nào chịu để cho cô vợ nhỏ chịu khổ cực chứ.
“Hôm nay ở nhà có chán không?” Anh bắt đầu lái qua chuyện của cô, tránh cho cô phải lo lắng chóng vánh.
Hân Nghiên đột nhiên vòng tay ôm quanh eo của Vĩ Tịnh, tầm mắt có chút e dè hướng lên trên:
“Có một chuyện em muốn nói với anh.”
“Hửm?”
Vĩ Tịnh phát ra tiếng tò mò trầm ổn trong cổ họng, ban tay từ nghịch má sang nhẹ nhàng vân vê tai Hân Nghiên khiến cô giật thót vì nhột.
Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
“Anh có đang tập trung nghe em nói không vậy?”
“Anh có mà.”
Vĩ Tịnh cúi đầu, âm thầm hưởng thụ hương thơm dịu nhẹ nơi mái tóc bồng bềnh của Hân Nghiên khiến cô không khỏi bĩu môi, rõ ràng là chẳng nghe gì cả. Nhưng cô cũng mặc kệ, tiếp tục nói về chuyện của mình.
“Em vừa tìm được việc làm rồi. Anh có biết đoàn đội Nhất Thịnh không? Họ rất mạnh về kịch truyền thanh trên mạng. Em đã được nhận để tham gia một số dự án trong lúc rảnh rỗi ở nhà.”
Hân Nghiên không có ý định sẽ giấu Vĩ Tịnh về việc cô có mặt trong công ty nhỏ của anh. Vì việc cô muốn chú trọng nhất là soát độ hiện diện của mình xung quanh anh. Nhưng cô vẫn sẽ giả vờ rằng mình chẳng hay biết anh sở hữu Nhất Thịnh.
Vĩ Tịnh dừng lại một chút, vốn đang chìm vào suy nghĩ có nên nói cho Hân Nghiên biết về đoàn đội Nhất Thịnh hay không. Tuy nhiên anh sợ cô sẽ bối rối và không muốn tiếp tục làm cùng một nơi với anh nên anh chỉ ân cần bảo:
“Em đừng làm việc quá sức nhé.”
“Vâng ạ.”
Hân Nghiên mỉm cười, sực nhớ ra điều gì đó nên cầm điện thoại lên rồi mở trang kịch bản cho Vĩ Tịnh:
“Đội em vào toàn những thành viên rất mạnh. Nhất là một người tên Vương Tử, giọng người đó thật sự rất có lực và ấm. Lần này em có vài cảnh diễn chung với anh ấy nên anh giúp em duyệt qua thử được không?”
Vĩ Tịnh nghe thấy cô vợ nhỏ khen giọng mình thì có chút sảng khoái, nhưng nghĩ tới việc cô không hề biết đó là mình thì bỗng cảm thấy miệng chua lè:
“Ấm hơn anh không? Em thích giọng người đàn ông khác hơn chồng mình à?”
Hân Nghiên cảm giác mùi giấm nồng nặc, lo sợ sẽ khiến điểm hảo cảm giảm xuống nên lập tức vuốt con hổ lớn bớt giận:
“Chẳng ai qua được chồng em cả, nên em mới muốn nhờ chồng chỉ dẫn giúp em nè. Chồng em cái gì cũng giỏi cả.”
Vĩ Tịnh nhướng mày, dáng vẻ chẳng mấy quan tâm nhưng môi đã cong lên một góc đẹp đẽ. Anh cầm lấy điện thoại, nhìn thấy kịch bản quen thuộc thì khẽ gật gù đồng ý.
Đội nhóm Vương Tử thông thường chẳng bao giờ nhận kịch bản chuyên về tình cảm, đa phần sẽ là các thể loại nặng đô về tâm lý, trinh thám khác. Kén người nghe là thế nhưng vẫn luôn nằm ở đầu bảng xếp hạng. Nhưng sâu xa hơn thì là anh không thích diễn tình cảm chung với người khác dù sao mọi thứ cũng chỉ để khảo sát thị trường mà thôi.
Hiện tại cô vợ nhỏ gia nhập đội nên có phải anh nên thay đổi kịch bản một chút không nhỉ?
“Vậy em bắt đầu nhé.”
Hân Nghiên có vẻ khá hứng thú với việc này, bắt đầu lặp lại những lời đã thu âm lúc trước. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ hơn, đó chính là khi đối mặt với Vĩ Tịnh thì cô có chút nóng ran trong người.
“Chúng ta là mối quan hệ một một. Tôi có được lục bảo ngọc, ngài có được tôi. Tôi có thể hầu hạ ngài chu đáo. Ngài có đồng ý không?”
Để thêm phần gay cấn, Hân Nghiên dùng ngón tay của mình vuốt nhẹ lên cánh tay của Vĩ Tịnh. Nào ngờ ngay giây sau, anh đã nắm chặt cổ tay cô mà kéo về phía mình, giọng nói có chút nguy hiểm:
“Vậy thì hầu hạ ta từ bây giờ.”
Vĩ Tịnh bỏ quả nho căng mọng vào miệng, ánh nhìn chẳng rời khỏi Hân Nghiên nửa bước. Anh vẫn chưa thoát ra khỏi giọng nói mê hoặc kia của cô. Nó chẳng khác nào chất gây nghiện, chỉ cần nếm qua một lần thì liền muốn nhiều thêm. Trong đầu vừa liên tưởng đến hình ảnh cô nằm dưới thân thốt ra vô vàn lời gợi tình thì bên dưới anh liền ngẩng đầu.
“Chồng ơi.”
Mùi hương yêu thích bất ngờ thoang thoảng quanh mũi khiến Vĩ Tịnh sực tỉnh người. Hân Nghiên đã ngồi xuống bên cạnh anh từ lúc nào với vẻ mặt hoảng hốt mà anh không hề hay biết. Anh thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng vươn tay giúp cô vén tóc ra đằng sau vô cùng cưng chiều:
“Sao thế em?”
“Từ chiều đến giờ anh hay thất thần lắm. Bộ… ở công ty có chuyện gì sao anh?”
Hân Nghiên có chút lo lắng, nếu thật sự như vậy thì cô sẵn sàng cầm thẻ ra quẹt giúp anh. Thả con tép bắt con tôm. Cô biết rõ trong tương lai Vĩ Tịnh phất lên như diều gặp gió, nên hiện tại cô bỏ chút vốn liếng thì sau này sẽ gặt hái được nhiều điều hơn.
“Không, mọi chuyện ở công ty vẫn ổn.”
Vĩ Tịnh vuốt nhẹ bầu má bầu bĩnh của Hân Nghiên, có chút yêu thích không nỡ buông tay. Cô cũng hiểu ý, nâng má của mình lên cho anh cưng nựng. Làm sao đây, anh muốn cắn chúng một cái.
“Có gì thì anh phải nói với em nhé. Chúng ta là vợ chồng, phải cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.”
Vĩ Tịnh gật đầu, ra vẻ tuân theo mệnh lệnh của Hân Nghiên nhưng trong tâm nào chịu để cho cô vợ nhỏ chịu khổ cực chứ.
“Hôm nay ở nhà có chán không?” Anh bắt đầu lái qua chuyện của cô, tránh cho cô phải lo lắng chóng vánh.
Hân Nghiên đột nhiên vòng tay ôm quanh eo của Vĩ Tịnh, tầm mắt có chút e dè hướng lên trên:
“Có một chuyện em muốn nói với anh.”
“Hửm?”
Vĩ Tịnh phát ra tiếng tò mò trầm ổn trong cổ họng, ban tay từ nghịch má sang nhẹ nhàng vân vê tai Hân Nghiên khiến cô giật thót vì nhột.
Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
“Anh có đang tập trung nghe em nói không vậy?”
“Anh có mà.”
Vĩ Tịnh cúi đầu, âm thầm hưởng thụ hương thơm dịu nhẹ nơi mái tóc bồng bềnh của Hân Nghiên khiến cô không khỏi bĩu môi, rõ ràng là chẳng nghe gì cả. Nhưng cô cũng mặc kệ, tiếp tục nói về chuyện của mình.
“Em vừa tìm được việc làm rồi. Anh có biết đoàn đội Nhất Thịnh không? Họ rất mạnh về kịch truyền thanh trên mạng. Em đã được nhận để tham gia một số dự án trong lúc rảnh rỗi ở nhà.”
Hân Nghiên không có ý định sẽ giấu Vĩ Tịnh về việc cô có mặt trong công ty nhỏ của anh. Vì việc cô muốn chú trọng nhất là soát độ hiện diện của mình xung quanh anh. Nhưng cô vẫn sẽ giả vờ rằng mình chẳng hay biết anh sở hữu Nhất Thịnh.
Vĩ Tịnh dừng lại một chút, vốn đang chìm vào suy nghĩ có nên nói cho Hân Nghiên biết về đoàn đội Nhất Thịnh hay không. Tuy nhiên anh sợ cô sẽ bối rối và không muốn tiếp tục làm cùng một nơi với anh nên anh chỉ ân cần bảo:
“Em đừng làm việc quá sức nhé.”
“Vâng ạ.”
Hân Nghiên mỉm cười, sực nhớ ra điều gì đó nên cầm điện thoại lên rồi mở trang kịch bản cho Vĩ Tịnh:
“Đội em vào toàn những thành viên rất mạnh. Nhất là một người tên Vương Tử, giọng người đó thật sự rất có lực và ấm. Lần này em có vài cảnh diễn chung với anh ấy nên anh giúp em duyệt qua thử được không?”
Vĩ Tịnh nghe thấy cô vợ nhỏ khen giọng mình thì có chút sảng khoái, nhưng nghĩ tới việc cô không hề biết đó là mình thì bỗng cảm thấy miệng chua lè:
“Ấm hơn anh không? Em thích giọng người đàn ông khác hơn chồng mình à?”
Hân Nghiên cảm giác mùi giấm nồng nặc, lo sợ sẽ khiến điểm hảo cảm giảm xuống nên lập tức vuốt con hổ lớn bớt giận:
“Chẳng ai qua được chồng em cả, nên em mới muốn nhờ chồng chỉ dẫn giúp em nè. Chồng em cái gì cũng giỏi cả.”
Vĩ Tịnh nhướng mày, dáng vẻ chẳng mấy quan tâm nhưng môi đã cong lên một góc đẹp đẽ. Anh cầm lấy điện thoại, nhìn thấy kịch bản quen thuộc thì khẽ gật gù đồng ý.
Đội nhóm Vương Tử thông thường chẳng bao giờ nhận kịch bản chuyên về tình cảm, đa phần sẽ là các thể loại nặng đô về tâm lý, trinh thám khác. Kén người nghe là thế nhưng vẫn luôn nằm ở đầu bảng xếp hạng. Nhưng sâu xa hơn thì là anh không thích diễn tình cảm chung với người khác dù sao mọi thứ cũng chỉ để khảo sát thị trường mà thôi.
Hiện tại cô vợ nhỏ gia nhập đội nên có phải anh nên thay đổi kịch bản một chút không nhỉ?
“Vậy em bắt đầu nhé.”
Hân Nghiên có vẻ khá hứng thú với việc này, bắt đầu lặp lại những lời đã thu âm lúc trước. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ hơn, đó chính là khi đối mặt với Vĩ Tịnh thì cô có chút nóng ran trong người.
“Chúng ta là mối quan hệ một một. Tôi có được lục bảo ngọc, ngài có được tôi. Tôi có thể hầu hạ ngài chu đáo. Ngài có đồng ý không?”
Để thêm phần gay cấn, Hân Nghiên dùng ngón tay của mình vuốt nhẹ lên cánh tay của Vĩ Tịnh. Nào ngờ ngay giây sau, anh đã nắm chặt cổ tay cô mà kéo về phía mình, giọng nói có chút nguy hiểm:
“Vậy thì hầu hạ ta từ bây giờ.”