Hắn thật sự khó hiểu với biểu hiện của Tiểu Di hiện tại,mọi lần nếu thấy hắn về dù có ra sao cô vẫn chào đón hắn bằng một nụ cười,sau đó sẽ nói hắn đi tắm rồi xuống ăn cơm,trong bữa cơm cô cũng sẽ tùy ý nói vài câu chuyện để phá vỡ sự im lặng giữa họ.lâu dần hắn cũng sẽ tùy ý trả lời cô vài câu cho có.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Di khác với mọi ngày không những không nói gì với hắn mà ánh mắt cô nhìn hắn cũng rất khác.
Hắn khó hiểu đi tới phòng của Tiểu Di định gõ cửa hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra nhưng tay hắn cứ dơ lên không trung rồi lại hạ xuống.
Vốn dĩ thường ngày hắn và cô rất ít nói chuyện với nhau nên giữa họ cũng chẳng có đề tài chung để nói mặc cho hắn là chủ tịch công ty thời trang còn cô là thủ khoa sinh viên ngành thiết kế.
Sau vài lần dơ tay lên hạ xuống hắn quyết định bỏ mặc Tiểu Di bởi lẽ hắn vẫn nhớ hình ảnh trưa nay Tiểu Di xô ngã Diệp Băng Tâm.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của hắn đi lên phòng Tiểu Di mới bỏ tay ở miệng mình ra nắm chặt hiếc điện thoại vẫn còn những bức ảnh của hắn và Diêp Băng Tâm và bật khóc nức nở.
Lần thứ 2 trong ngày hôm nay vì hắn mà Tiểu Di đã khóc nức nở như thế này,dẫu biết cố chấp yêu hắn Tiểu Di sẽ phải chịu tổn thương.
Dù đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những chuyện đó nhưng sự mạnh mẽ của Tiểu Di vẫn luôn bị sự vô tâm của hắn làm tổn thương.
Từ khi yêu hắn,làm vợ hắn Tiểu Di đã thấm thía cảm giác “khóc đến tan nát cõi lòng” là như thế nào.nhưng lần nào khóc xong Tiểu Di cũng tự an ủi mình nhưng càng ngày mọi chuyện đã đi quá sức chịu đựng của cô rồi.
Sau khi tắm xong hắn đi xuống nhưng mâm cơm vẫn không có dấu hiệu có người đã ăn nó vô thức hắn nhìn tới căn phòng của Tiểu Di đang ở trong đó.
Suy nghĩ một chút đôi chân dài của hắn sải bước tới trước cửa phòng của Tiểu Di dứt khoát gõ cửa giọng lạnh lùng của hắn vang lên.
– Uông Tiểu Di cô có ra ăn cơm không hả?cô đang làm mình,làm mẩy để dằm mặt chuyện trưa nay với tôi sao? cô là người có lỗi đã không xin lỗi cô ấy còn thái độ là sao?.
Chờ một chút hắn vẫn không thấy Tiểu Di trả lồ hay mở cửa giọng lạnh lùng của hắn lại vang lên.
– Đừng tưởng cô được bà nội tôi bảo vệ thì tôi sẽ sợ cô,nói cho cô biết nếu lần sau cô còn làm vậy với Băng Tâm thì đừng trách tôi không nể mặt.
Ngồi trong phòng nghe những lời hắn nói Tiểu Di chỉ biết im lặng rơi nước mắt,chuyện gì hắn cũng nghĩ là do cô sai,là do cô bắt nạt người hắn yêu..
Mặc cho sau mọi chuyện người bị bắt nạt,người bị tổn thương vẫn luôn chỉ có một mình cô mà thôi,rốt cuộc cô hay Diệp Băng Tâm mới là vợ của hắn đây?.
Tự hỏi rồi Tiểu Di lại mỉm cười cay đắng đã bao giờ hắn coi Tiểu Di là vợ hắn đâu cơ chứ vậy nên việc hắn bảo vệ Diệp Băng Tâm cũng chẳng có gì sai cả.
Vẫn là sự im lặng đáp trả hắn tức tối hắn bỏ đi lên phòng mình mà không động đũa vào bàn ăn trước mặt lấy một miếng nào cả.
Đến đêm Tiểu Di sau khi khóc hết nước mắt cô mới mở cửa bước ra ngoài nhìn bàn ăn còn y nguyên trước mặt Tiểu Di cũng chỉ im lặng bỏ chúng vài hộp rồi để sáng mai ăn lại vậy vì hiện tại Tiểu Di cũng không đói.
Sáng hôm sau chào đón Tiểu Di là giọng nói của một người phụ nữ tuy nhiên đó không phải là giọng của bà nội cố hay mẹ cố càng không phải của quản gia Lý mà là của Diệp Băng Tâm.
Nhưng điều làm Tiểu Di thắc mắc là tại sao cô ta lại ở đây lúc sáng sớm thế này?hơn nữa nếu là hắn mở cửa cho cô ta thì tại sao cô ta lại gọi tên hắn.
Cùng với sự thắc mắc của mình Tiểu Di mở cửa bước ra trước mặt cô Diệp Băng Tâm đang đứng phía dưới gọi hắn.
Vừa nhìn thấy Tiểu Di cô ta đã trao cho cô ánh mắt khinh khỉnh quen thuộc nhưng khi thấy hắn xuất hiện cô ta đã thay đổi giọng ngay lập tức.
– Tiểu Di chị xin lỗi vì đã làm phiền vợ chồng em sớm thế này,chắc em không giận vì chị đã làm mất giấc ngủ của em chứ?.
Tiểu Di biết cô ta lại chuẩn bị diễn trò trước mặt hắn như hôm qua Tiểu Di lắc đầu bình thản nói.
– Chị biết là sớm nhưng cũng tới rồi đó thôi hơn nữa phòng có cửa cách âm nên không phiền gì cả chỉ là tôi quen dậy giờ này để đi học rồi.
Nói xong chưa để cô ta nói tiếp Tiểu Di đã lách qua cô ta vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân mặc kệ sự vặn vẹo trên khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta.
Hắn sau khi nhìn thấy Tiểu Di đi vào phòng vệ sinh hắn mới thong thả đi xuống nhìn Diệp Băng Tâm hỏi.
– Sao em lại tới đây giờ này?có việc gì sao không gọi trước cho anh rồi hãy tới?.
Trước sự chất vấn của hắn Diệp Băng Tâm tỏ ra ủy khuất nói.
– Từ bao giờ việc em tới đây găoj anh mà phải báo trước vậy chứ?em nhớ trước kia anh có bắt em làm vậy đâu?.
Lúc này nhìn thấy sự ủy khuất của Diệp Băng Tâm hắn có chút bất đắc dĩ nói.
– Thôi được rồi là anh sai,em nói xem sao hôm nay em tới đây tìm anh sớm thế này?.
Lúc này cô ta mới nở nụ cười hài lòng nói.
– Em nhớ anh thì em tới thôi cần gì có việc mới được tới tìm anh Minh Kiệt,anh không thích em tới đây sao?.
Tiểu Di đang ở trong bếp nhưng 2 người họ nói gì cô đều nghe thấy cả vì vốn dĩ khi nói chuyện Diệp Băng Tâm nói rất lớn chủ ý của cô ta là muốn để Tiểu Di nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ta và hắn.
Sau khi hắn và Diệp Băng Tâm nói vài câu hắn nói sẽ đưa,cô ta ra ngoài ăn sáng rồi đi lên phòng thay đồ.
Một mình Diệp Băng Tâm ở dưới cô ta đi tới bếp nơi Tiểu Di đang nấu ăn một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô ta nở một nụ cười oan nghiệt cô ta đi tới chiếc ghế trong phòng bếp ngồi xuống nhìn Tiểu Di nói.
– Uông Tiểu Di tại sao cô không thắc mắc lí do vì sao tôi lại vào được nhà dù cô hay anh Minh Kiệt không ra mở cửa.
Động tác nấu ăn của Tiểu Di hơi khựng lại đó cũng là lí do cô thắc mắc nãy giờ tại sao cô ta lại vào được đây dễ dàng như vậy.
Tất nhiên Diệp Băng Tâm đã để ý thấy động tác khựng lại của Tiểu Di cô ta nhếch môi nở nụ cười nói.
– Là do mật khẩu của ngôi biệt thự này là ngày sinh nhật của tôi,chính căn nhà này cũng là do tôi và anh ấy đi chọn thế nào điều tôi vừa nói không làm cô bất ngờ chứ?.
Đáp lại câu hỏi của cô ta là sự im lặng của Tiểu Di dù bên ngoài Tiểu Di đang khá bình thản nhưng trong lòng bao nhiêu sự khó chịu của Tiểu Di đều đã xuất hiện đang dày xéo trái tim vốn đang tổn thương của Tiểu Di rồi.
Thấy vẻ mặt bình thản của Tiểu Di cô ta tiếp tục nói.
– Vốn dĩ tôi đi lâu như vậy hay cô tới đây ở là vợ của anh ấy rồi mà anh ấy vẫn chưa thay mật khẩu cô biết tại sao không?là vì chủ nhân thật sự của ngôi nhà này là tôi cô hiểu chưa?vậy nên cô đừng hi vọng sẽ thay tôi là chủ nhân của nơi này điều đó sẽ không xảy ra đâu.
Lúc này Tiểu Di sau khi đã cho một chút tiêu vào nồi cháo nấm trên bếp cô tắt bếp sau đó nhìn Diệp Băng Tâm nói.
– Xin lỗi cô Diệp khi tôi tới đây tôi thậm chí còn không hề quan tâm mật khẩu của ngôi nhà này có ý nghĩa gì cả,hơn nữa trên giấy tờ tôi là vợ hợp pháp của Cố Minh Kiệt vậy nên dĩ nhiên tôi sẽ là chủ của nơi này.
– Nếu cô cảm thấy tôi đang cướp mất vị trí của cô thì làm ơn thay vì ngồi đó khẳng định chủ quyền với tôi thì cô nên nhìn xem tình thế hiện tại cô có giống tiểu tam đi dằn mặt chính thất hay không?.
Tiểu Di nói xong mặc kệ khuôn mặt trắng bệch rồi lại đen sì của Diệp Băng Tâm cô bỏ vào phòng thay đồ ra ăn sáng rồi đi học mặc cho trái tim cô đang nhói lên từng hồi khó chịu.
Thấy cô ngang nhiên đáp trả cô ta và đi vào phòng hai tay Diệp Băng Tâm nắm thật chặt nhìn tới nồi cháo nấm trên bếp cô ta nhếch môi cười thâm độc cô ta sẽ dạy cho Uông Tiểu Di một bài học.
Sau khi hắn từ phòng bước ra Diệp Băng Tâm đã đi tới kéo hắn vào bếp nói.
– Minh Kiệt vừa nãy Tiểu Di nói cô ấy có nấu cháo nấm và mời chúng ta ở lại ăn,cũng lâu rồi em chưa ăn cháo nấm hay chúng ta ở lại ăn cùng cô ấy cho vui đi.
Để chiều ý Diệp Băng Tâm hắn cũng đồng ý ở lại ăn sáng nhưng vừa ăn miếng đầu tiên Diệp Băng Tâm đã kêu lên.
– Minh Kiệt trong cháo có hạt tiêu.
Lúc này hắn mới giật mình vốn dĩ Diệp Băng Tâm bị dị ứng với hạt tiêu nếu ăn trúng sẽ bị nổi mẩn đỏ khắp người.
nghe thấy tiếng hét Tiểu Di vừa thay đồ xong cũng vội chạy xuống bếp coi có việc gì.vừa xuống bếp khuôn mặt lạnh băng của hắn đang nhìn Tiểu Di chằm chằm hắn nghiến răng nói.
– Có phải cô cố tình cho hạt tiêu vào cháo cho Băng Tâm ăn không hả?cô định hại chết cô ấy sao?.
Dường như Tiểu Di vẫn hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cô nhìn hắn khó hiểu hỏi.
– Anh nói gì tôi vẫn chưa hiểu Minh Kiệt?.
Hắn lừ mắt nhìn Tiểu Di nói.
– Cô mời tôi và cô ấy ở lại ăn cháo nấm mà trong cháo lại có hạt tiêu thứ cô ấy bị dị ứng vậy không phải cô cố ý thì là gì?.
Tiểu Di im lặng trước sự buộc tội của hắ lúc này không phải Tiểu Di không muốn giải thích mà vì cô biết rằng dù giờ cô có nói gì đi nữa hắn cũng sẽ không tin lời cô nói. . Tìm đọc thêm tại ﹏ trùmt ruуện.ⅴn ﹏
Diệp Băng Tâm lúc này cố tình kéo tay hắn yếu ớt nói.
– Minh Kiệt em khó chịu quá.
Nghe thấy sự yếu ớt của Diệp Băng Tâm hắn nhẹ giọng nói.
– Em cố chịu một chút anh đưa em tới bệnh viện nhé Băng Tâm.
Hắn vội vàng bế Diệp Băng Tâm lên đi tới bệnh viện trước khi đi hắn quay lại trao cho Tiểu Di một ánh mắt giết người nói.
– Nếu Băng Tâm xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô đâu Uông Tiểu Di,đồ đàn bà độc ác.
Sau đó mặc cho Tiểu Di đã khóc vì ấm ức hắn vẫn quay đầu đi thẳng không quay đầu lại.
Diệp Băng Tâm được hắn bế trong lòng cô ta quay lại nhìn Tiểu Di đầy đắc ý muốn tranh dành đồ của cô ta sao chỉ sợ Uông Tiểu Di không có cửa đâu.
Tiểu Di sau khi thấy hắn rời đi cô trượt dài ngồi xuống sàn nhà bật khóc từ bao giờ một Tiểu Di mạnh mẽ luôn vì hắn mà phải chịu uất ức tới bật khóc thế này.