Sáng hôm sau Tiểu Di và Tiểu Nhiên dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người vì hôm nay ai cũng phải tới công ty sớm cả.khi mọi người đi ra trên bàn ăn đã bày sẵn những đĩa cơm khá nhiều chiên thập cẩm với sườn áp chảo cùng với một ly sữa,dĩ nhiên với một bữa sáng đầy đủ chất như thế thì không ai từ chối cả khi mọi người cùng ăn cơm Tiểu Di quay sang hỏi Tử Đan.
– Tử Đan hôm qua em ngủ ngon chứ?em muốn thay đổi gì hay thêm gì trong phòng mình không?.
Tử Đan đang ăn cơm nhìn Tiểu Di lắc đầu.
– Hôm qua em ngủ rất ngon chị Tiểu Di,em thấy mọi thứ trong phòng rất tốt nên không cần thay đổi gì cả chị Tiểu Di.
Mạc Cẩn Vũ ngồi bên cạnh Tử Đan lên tiếng.
– Anh nghĩ dù sao cũng còn một phòng các em nghĩ sao nếu sau này anh chuyển đến đây ở nhỉ?vừa có đồ ăn ngon vừa có chăn ấm,nệm êm.
Chưa để các cô gái nói gì Cố Minh Kiệt đã lên tiếng trước.
– Không được.
Mạc Cẩn Vũ nhíu mày nhìn Cố Minh Kiệt.
– Các cậu ở được sao tôi lại không nhỉ?thế là không công bằng đâu.
Hàn Vĩnh Kỳ nhìn Mạc Cẩn Vũ nhàn nhạt nói.
– Muốn công bằng thì cậu nên về nhà,hai căn phòng đó chúng tôi đã xin các cô ấy chuyển tới nhiều lần rồi nhưng không được.
Để can ngăn cuộc chiến mồm hiện tại Tiểu Nhiên lên tiếng can ngăn.
– Các anh ai cũng có nhà nên về nhà mình ngủ đi,nhà bọn em chỉ cho nữ ở thôi.
Mạc Cẩn Vũ dù không có ý định nói gì thêm nhưng anh vẫn phải nói thêm một câu.
– Thế thỉnh thoảng những người kia ở lại đây thì không tính sao?không lẽ họ không phải đàn ông?.
Dương Nhất Phong ngước nhìn Mạc Cẩn Vũ.
– Cậu bớt nói lại đi sau này tôi sợ cậu sẽ tới đây ở nhiều hơn chúng tôi đấy.
Cuộc chiến chỉ dừng lại khi mọi người lần lượt rời đi trước khi Mạc Cẩn Vũ ra xe về nhà thay đồ tới Công Ty Tử Đan có chút ngập ngừng sau đó lên tiếng.
– Chủ tịch tôi sẽ chỉ xin nghỉ buổi sáng thôi,buổi chiều tôi sẽ tới công ty.
Sở dĩ Tử Đan nói vậy vì Tử Đan biết Mạc Thị rất nhiều việc một mình Mạc Cẩn Vũ sẽ không làm hết,chưa kể hôm qua và hôm nay Tử Đan không tới công ty nên công việc có lẽ rất nhiều.
Nhíu mày Mạc Cẩn Vũ quay lại nhìn Tử Đan.
– Em bận thì cứ nghỉ cả ngày đi không sao cả,một mình tôi có thể giải quyết công việc được em đừng lo.
Tử Đan kiên định lắc đầu.
– Quyết định vậy đi ạ chiều tôi sẽ tới công ty,chủ tịch về cẩn thận.
Nói xong Tử Đan đi vào trong nhà để Mạc Cẩn Vũ có chút bất ngờ nhìn theo xem ra ngoài vẻ ngoan hiền ra thì cô gái nhỏ này thật sự cứng đầu.
Hôm nay Tiểu Di cũng xin nghỉ nửa ngày đưa Tử Đan về phòng trọ dọn đồ,hiện tại Tử Đan đang nhớ lại sự việc buổi trưa hôm qua sau khi Tử Đan thay đồ xong xuống nhà Tử Đan đã thấy mọi người đang ngồi dưới nhà đợi mình.Sau vài câu chuyện hỏi han nhau chị Tiểu Nhiên đã hỏi Tử Đan vì sao không muốn tới đây ở với mọi người.lúc đó Tử Đan có chút bối rối vì thật lòng với Tử Đan ngôi nhà này rất đẹp đối với Tử Đan nhưng Tử Đan là cô gái không muốn lợi dụng người khác,từ bé Tử Đan đã là một cô bé tự lập rồi nên việc gì Tử Đan cũng tự mình làm mà không nhờ vả hay dựa dẫm vào ai cả.nhưng điều Tử Đan không nghĩ tới là lần lượt Ái Quyên rồi tới Nhược Giai kể việc hai người họ trở thành một thành viên của ngôi nhà này.Tử Đan thấy mình trong câu chuyện của họ và điều dễ hiểu tại sao Tử Đan lại có cảm giác quen thuộc với họ như vậy.rốt cuộc sau nửa ngày thuyết phục thì Tử Đan cũng đồng ý tới ngôi nhà xinh đẹp đó ở với mọi người.
Trở lại hiện tại Tiểu Di đang lái xe qua gương chiếu hậu Tiểu Di có thể thấy khuôn mặt suy tư của Tử Đan bên cạnh.chính vì vậy Tiểu Di lên tiếng hỏi Tử Đan.
– Tử Đan em đang suy tư gì thế?.
Tử Đan có chút giật mình khi giọng Tiểu Di đột ngột vang lên lúc này,nhìn sang Tiểu Di đang lái xe Tử Đan lắc đầu nói.
– Em không suy tư gì cả chị Tiểu Di,chỉ là em thấy em lại làm phiền chị và mọi người quá.
Tiểu Di cau mày nhẹ nhìn Tử Đan lộ rõ sự không vui.
– Tử Đan chị đã và mọi người đã nói việc em chuyển tới nhà chúng ta không ai thấy phiền cả,nếu em còn nói như vậy một lần nữa thì đừng trách chị đấy biết không.
Biết bản thân đang làm chị Tiểu Di giận Tử Đan chỉ biết cúi đầu không nói gì thêm cả.đi thêm một đoạn khá xa thì cũng tới phòng trọ của Tử Đan.khi cả hai bước xuống xe họ đã thấy hai người phụ nữ trung niên đang đứng đó chĩa cái nhìn không mấy thiện cảm về phía họ.Tử Đan như biết chuyện không lành sắp xảy ra khi thấy hai người phụ nữ kia,Tử Đan nhìn sang Tiểu Di.
– Chị Tiểu Di chị đứng đây chờ em nhé em chỉ có ít đồ thôi nên một mình em dọn cũng được.chị đứng đây chờ em một lát nhé.
Tiểu Di nhìn Tử Đan lên tiếng.
– Để chị vào phụ em một tay cho nhanh cũng được Tử Đan.
Tử Đan vẫn kiên quyết lắc đầu nói.
– Nhà em bừa bộn lắm chị cứ đứng đây chờ em một lát nhé,em xong ngay đây mà.
Nói xong Tử Đan vội vàng đi vào bên trong,một mình Tiểu Di đứng bên ngoài lúc này Tiểu Di loáng thoáng nghe hai người phụ nữ kia nói chuyện với nhau.
Bà a:”tôi đã nói mà cô ta xinh đẹp,trẻ trung như thế kia khối đại gia để mắt tới”.
Bà b:”Cả đêm không về khéo lên giường với đại gia nào cũng nên đấy chứ,hỏi sao đòi chuyển đi gấp thế”.
Bà a:”Bà nói tôi mới để ý hôm nay còn mặc váy vóc các thứ nữa chứ 100% là vớ được đại gia rồi,đúng là thứ con gái mất nết…
@@@%%%^&&&&&&*%%%@@@@.
Tiểu Di thật sự không thể nghe hai người kia nói xấu Tử Đan thêm được nữa đôi chân của Tiểu Di hướng về phía hai người kia,xem ra Tử Đan lúc ở đây bị hai người phụ nữ này bắt nạt không ít.dù sao sau hôm nay Tử Đan cũng không ở đây nữa vậy nên Tiểu Di sẽ đòi lại công bằng cho Tử Đan mới được,khi Tiểu Di đến gần hai người phụ nữ nhiều chuyện kia Tiểu Di trao cho họ một cái nhìn lạnh băng.
– Xin lỗi cho tôi hỏi con mắt nào của hai người thấy Âu Tử Đan ve vãn đàn ông?lấy bằng chứng đâu mà hai người dám buôn chuyện nói Tử Đan là một cô gái trắc nết và lẳng lơ như hai người nói hả?.
Sự tức giận của Tiểu Di khiến hai người phụ nữ có chút run sợ,một trong hai người họ lên tiếng hỏi Tiểu Di.
– Chúng tôi đang nói chuyện với nhau,cô ở đâu vô duyên xông vào đây thế hả?cô có thấy tôi nói gì liên quan tới Âu Tử Đan sao hả?.
Tiểu Di lạnh lùng nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng.
– Tai tôi không điếc,nếu hai người không nói xấu Tử Đan thì làm gì phải giật mình khi tôi tới hỏi chuyện hai người như thế hả?hai người rảnh lắm thì phải?không có việc gì làm nên đi buôn chuyện rồi đặt điều không đúng về người khác như vậy sao?.
Thấy khí thế bức người của Tiểu Di lúc này cả hai người phụ nữ có chút lạnh sống lưng nhưng họ vẫn cứng mồm biện minh.
– Ù đấy thì sao chúng tôi nói xấu cô ta đấy,nếu không làm gì khuất tất thì làm gì phải sợ?ỷ mình có chút nhan sắc nên muốn tìm đại gia bao nuôi hay gì?đúng là loại con gái không ra gì mà.
Tiểu Di lúc này thật sự đã bị chọc giận,cô trừng mắt nhìn hai người phụ nữ kia.
– Bà đang nói ai là 'loại con gái không ra gì đấy'?bà đã bao giờ thấy Tiểu Đan đưa trai về nhà bao giờ chưa hả?xinh đẹp cũng là cái tội à?hai người cũng là phụ nữ mà sao có thể độc mồm,độc miệng đến vậy hả?những gì mà các người đang nói đã đủ để kiện hai người quy hai người vào tội vu khống và làm mất danh dự nhân phẩm của người khác rồi đấy.
Thấy vẻ mặt trắng bệch của hai người phụ nữ kia Tiểu Di nhếch miệng nói thêm.
– Ăn bậy chứ đừng nói bậy hai người biết chưa?người ta bảo họa từ miệng mà ra không sai đâu.hai người chỉ biết nói cho sướng mồm mình thôi nhưng hậu quả thì cái thân của hai người phải chịu tội thay đấy.tôi nói cho hai người biết cái giá của việc đặt điều về Tử Đan sẽ không nhẹ đâu,tiện thể nói cho hai người biết một chuyện cô gái hai người vừa đặt điều là Mạc Phu Nhân tương lai đấy hai người chuẩn bị tinh thần mà trả giá về việc mình làm đi.
Tiểu Di nói xong sau đó bước vào bên trong phòng trọ của Tử Đan mặc kệ hai người đang chết chân ở đó xem ra lần này họ tiêu đời rồi.ai ở Bắc Kinh chẳng biết ngoài Cố Thị,Hàn Thị,Dương Thị,Lãnh Thị ra thì Mạc Thị cũng lớn không kém gì cả.
Tiểu Di bước vào bên trong thấy Tử Đan đang dọn đồ của mình,thấy Tiểu Di bước vào Tử Đan ngẩng mặt lên.
– Chị Tiểu Di em đã bảo chị cứ ở ngoài đợi em rồi mà.em dọn chút nữa là xong rồi.
Tiểu Di không nói gì vẫn nhìn Tử Đan chằm chằm.
– Tử Đan chị vừa dạy dỗ hai người phụ nữ nhiều chuyện ngoài kia xong,có phải họ thường xuyên đặt điều nói xấu em lung tung như vậy rất nhiều lần rồi phải không?.
Tử Đan có giật mình khi nghe Tiểu Di nói đã giải quyết hai người phụ nữ kia giúp Tử Đan.không dám nhìn Tiểu Di Tử Đan chỉ nhỏ giọng nói.
– Chị cứ kệ họ đi họ nói xong thì tai họ nghe thôi,hơn nữa em không muốn rắc rối nên…
Tiểu Di cau mày hỏi Tử Đan.
– Vì vậy nên em cứ để mặc họ đặt điều cho mình vậy sao?không được chị sẽ nói chuyện này cho anh Cẩn Vũ biết để anh ấy bảo vệ em…
Tử Đan giật mình vội vàng ngăn Tiểu Di lại.
– Chị Tiểu Di chị đừng nói gì với anh Cẩn Vũ cả em không muốn anh ấy gặp rắc rối vì em….
Thấy sự khẩn cầu của Tử Đan lúc này Tiểu Di đành bất lực thở dài sau đó Tiểu Di nhìn Tử Đan lên tiếng.
– Em đấy Tử Đan hiền lành vừa thôi,chính vì em quá hiền nên ai cũng bắt nạt em đấy biết không?lần này chị bỏ qua nhưng đây là lần cuối chị cảnh cáo em nếu em còn để người khác bắt nạt mình chị sẽ kể cho anh Cẩn Vũ biết mọi chuyện đấy em biết chưa Tử Đan.
Tử Đan không nói gì chỉ gật đầu miễn là Tử Đan không lôi anh ấy vào rắc rối của mình là được,việc ở Mạc Thị đã đủ làm anh ấy đau đầu lắm rồi.