Một lúc sau Tuấn Khải cúi xuống hôn nhẹ lên má của Nhã Uyên khiến cho cả khuôn mặt của cô đỏ ửng lên vì ngại ngùng và xấu hổ, khi anh xoay người cô lại đưa tay nâng cằm của cô lên anh hít một hơi thật sâu cất giọng ngọt ngào nói:
- Trán này, mắt này, mũi này và cả đôi môi căng mọng này tất cả đều là của anh.
Kèm theo lời nói từng bộ phận trên mặt của Nhã Uyên là nụ hôn đặt lên nơi ấy, trong giây phút lãng mạn này mọi thứ xung quanh đều trở nên vô hình để nhường chỗ cho sự yêu thương của đôi vợ chồng son lan toả.Bỗng cửa phòng bị mở ra và các em của Nhã Uyên chạy ùa vào khiến cho hai người lúng túng vội đẩy nhau ra, Nhã Uyên vuốt lại mái tóc hơi rối của mình rồi ngồi xuống nói:
- Chị hai dặn các em nha, từ lần sau nếu các em muốn vào phòng của ba mẹ và anh chị hay bất cứ phòng của ai cũng phải gõ cửa rồi được sự cho phép của người có trong phòng thì các em mới được đi vào nghe không?.
Các em của Nhã Uyên gật đầu rồi đồng thanh nói:
- Dạ chúng em biết rồi ạ....chúng em xin lỗi anh chị.
Nhã Uyên đưa tay xoa xoa đầu hai em bé nhất rồi mỉm cười với các em nói:
- Các em ngoan lắm...bây giờ thì bé Tư nói chị nghe xem các em vào phòng chị có gì không nè?
Bé Tư ngoan ngoãn cầm tay của chị hai nói:
- Dạ ba mẹ nói với chúng em là gần mười hai giờ rồi nên vào gọi anh chị ra mời cơm ạ.
- Ừ! Chị biết rồi các em cứ ra ngoài trước rồi anh chị sẽ ra ngay thôi.
Sau khi các em rời đi Nhã Uyên vội lấy cho anh Tuấn Khải một bộ đồ để anh đi tắm cho sạch bụi bẩn vì anh cũng đã lái xe suốt sáu, bảy giờ rồi.
Vậy mà trước khi anh vào phòng tắm đã kịp hôn trộm cô thêm một lần nữa thì mới vui vẻ đi tắm.
Trong bữa ăn trưa với ba mẹ và các em của Nhã Uyên thì anh Tuấn Khải là người được ba mẹ vợ chăm sóc gắp cho rất nhiều thức ăn nên khi anh nhìn thấy trong bát mình giống như một núi toàn thức ăn đã gắp thức ăn bớt vào bát cho vợ.Khi ba mẹ nhìn thấy hành động này của con rể suy nghĩ đơn thuần là con gái của họ có vẻ cũng khá hòa hợp với chồng nên hi vọng trong cuộc hôn nhân xuất phát điểm không phải vì là tình yêu này thì con gái của họ không bị thiệt thòi.
Sau khi ăn xong Nhã Uyên dọn dẹp, rửa sạch bát đĩa còn anh Tuấn Khải lại ngồi xuống phụ với ba vợ gói bánh chưng rồi xếp vào nồi để luộc, gần ba giờ chiều mẹ gọi Nhã Uyên nói:
- Con mau dẫn con rể về phòng nghỉ ngơi để bếp đấy ba mẹ canh cho rồi đến đêm các con lại canh chừng thay ba mẹ có được không?
- Dạ! Vậy để con nói anh Tuấn Khải đã nha mẹ.
Khi hai vợ chồng vừa về đến phòng thì Tuấn Khải không thể đợi được mà đã khóa trái cửa phòng vì anh sợ các em của cô sẽ lại tập kích bất ngờ mà bế bổng Nhã Uyên lên đặt lên giường giọng chứa đầy dục vọng nói:
- Anh muốn em ngay lúc này vợ ơi....
Nhã Uyên vội đẩy anh ra nói:
- Anh dừng lại.... phòng này cách âm không tốt với lại có ba mẹ và các em đang ở ngoài như vậy kì lắm, để về nhà rồi em chiều anh nha.
- Nhưng anh muốn em đến phát điên luôn rồi, anh không thể nhịn đến khi hai chúng ta về nhà như vậy thì cậu nhỏ của anh sẽ hỏng mất. Anh không biết đâu.....
Anh Tuấn Khải giả vờ giỗi hờn buông cô vợ của mình ra mà trong lòng đang rạo rực ngọn lửa dục vọng khiến anh chỉ muốn đè Nhã Uyên mà làm cô ngay lúc này.Nhã Uyên nghĩ anh cũng đã phải lái xe từ sáng sớm để về đây thì cũng có lòng với gia đình cô rồi nên chủ động hôn lên môi anh, chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng phảng phất nỗi nhớ mong và đầy ngọt ngào của cô vợ nhỏ thì cũng đủ làm cho anh Tuấn Khải không thể kiềm chế được nữa mà biến mình thành giống như một con sói đói vội đáp trả lại nụ hôn của Nhã Uyên một cách vội vã và dồn dập.
Anh nhẹ nhàng ngả người của Nhã Uyên xuống giường rồi tay anh nhanh nhẹn quen đường lối đi vào trong áo của cô mà chu du nơi núi đồi căng tràn vừa mềm mại lại vừa tay của anh càng làm cho anh thích thú mà nhào lặn. Trong căn phòng tĩnh lặng hai người họ nằm trên giường trao cho nhau mật ngọt của sự yêu thương và nhớ nhung mặc dù họ mới chỉ rời nhau có một ngày một đêm mà thôi, có lẽ chính bản thân cả hai cũng không biết rằng họ đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của nhau rồi.